Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 35: Âm mưu




Suốt cả tuần, Cao Hy Hy đều ở lại Công ty, Tiêu Sinh thấy cô vất vả, nhà cũng không về, nên dù đã xong việc, hắn vẫn ở lại với cô. Tiêu Sinh cũng có chuyện cần làm, nhưng hắn xử lý công việc đã quen tay, nên thời gian và công sức bỏ ra không quá nhiều như Cao Hy Hy.

Những lúc làm việc chung như thế này, Cao Hy Hy mới bội phục Tiêu Sinh. Tuy trong chuyện tình cảm hắn có chút khù khờ, cũng không hấp dẫn nữ giới như Phương Dật, nhưng hắn tuyệt đối là một Tổng giám đốc giỏi giang! Những chuyện Cao Hy Hy không thể làm được hoặc làm rất chậm, hắn đều đưa ra phương án giải quyết vô cùng thuyết phục. Cao Hy Hy hận chính mình không dùng ba năm thanh xuân kia để học hỏi nhiều hơn, mà lại quẩn quanh xó bếp.

Nghĩ đi nghĩ lại, dạo gần đây Tiêu Sinh cũng phát hiện ra, hình như hắn thích những người phụ nữ có đam mê, có hoài bão và năng nổ trong công việc. Hắn từng nhìn thấy điều đó ở Lạc Gia Hân khi cô ta còn là sinh viên, thế nhưng sau này, chính Cao Hy Hy mới là người khiến Tiêu Sinh cảm thấy hài lòng. Từ ngày bước vào Công ty, trong khi Lạc Gia Hân liên tục làm không xong việc, để Giám đốc phòng Marketing phải lên tiếng chỉ trích, thì Cao Hy Hy luôn hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà hắn giao. Tiêu Sinh là người làm ăn, làm sao hắn không so sánh?

Rốt cuộc thì kiểu phụ nữ có bản lĩnh và độc lập vẫn là kiểu phụ nữ thu hút đàn ông nhất! Chẳng trách Phương Dật lại si mê Cao Hy Hy như vậy.

Thời gian này, Phương Dật thường xuyên xuất hiện trước cổng Công ty Tiêu Gia để đưa đón Cao Hy Hy, Lạc Gia Hân canh me mấy lần, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận anh ta.

Lạc Gia Hân thoáng thấy bóng dáng Phương Dật bước xuống siêu xe, cô ta liền vội vã chạy đến, cố tình xô vào người anh ta.

“Xin lỗi, xin lỗi, anh có sao không ạ?”

Lạc Gia Hân giả vờ luống cuống khi thấy Phương Dật ngã chúi người về phía trước. Phương Dật ưa sạch sẽ, nay ống quần lại dính bẩn, anh ta đương nhiên là không vui.

“Không sao cả, chỉ là hơi bẩn thôi!”

Mặc dù có chút bực bội, Phương Dật vẫn lịch sự đỡ Lạc Gia Hân đứng lên. Lạc Gia Hân mặc váy rất ngắn, cổ chữ V khoe trọn bộ ngực đầy đặn và làn da trắng muốt, đập vào mắt Phương Dật khiến anh ta hơi bối rối.

“Xin lỗi, tôi thật vô ý quá!”

Lạc Gia Hân đứng thẳng người, điệu đà vén tóc, ánh mắt biểu lộ sự lúng túng và ngượng ngùng. Phương Dật mỉm cười đáp:

“Cô không sao chứ? Hình như bản tay cô bị xước rồi.”

Ban nãy Lạc Gia Hân cố tình trượt tay xuống đất, giờ đã thành vết xước rướm máu, Phương Dật nổi tiếng về độ lịch thiệp, anh ta làm sao có thể bỏ mặc cô ta?

“Tôi không sao, không hiểu sao vừa thấy anh thì chân tay đã luống cuống như vậy. Thật xin lỗi!”

Chiêu này có hơi cũ, nhưng khi được một cô gái xinh đẹp, quyến rũ như Lạc Gia Hân sử dụng, Phương Dật vẫn thấy có chút thú vị.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào.”

Lạc Gia Hân mỉm cười, sau đó lại vờ nhíu mày tỏ vẻ đau đớn. Phương Dật lập tức đưa cô ta lên xe, rồi nhắn tin cho Cao Hy Hy:

"Anh không đến đón em đi ăn sáng được, em tự mua thức ăn nhé! Ngoan, trưa anh ghé sang."

Cao Hy Hy nhận được tin nhắn, liền ló đầu ra khỏi cây cột lớn sau cổng Công ty. Ban nãy, cô định dành cho Phương Dật một chút bất ngờ, nào ngờ lại thấy màn kịch lố bịch của Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy nhếch miệng cười, bụng thầm nghĩ Lạc Gia Hân này quả nhiên là "kỳ quan", tức là tam quan kỳ cục! Hễ Cao Hy Hy có thứ gì, cô ta phải giành bằng được. Thật xấu xa! Mặc dù biết Lạc Gia Hân giở trò tiểu nhân câu dẫn Phương Dật, nhưng Cao Hy Hy vẫn cảm thấy chuyện không đáng để cô tức giận.

Sau khi bày ra màn kịch kia, Lạc Gia Hân được Phương Dật đưa đến bệnh viện xem xét vết thương. Chỉ là vết thương ngoài da, nên thời gian bọn họ ở trong bệnh viện không lâu lắm. Lúc sắp sửa ra về, Lạc Gia Hân lại nũng nịu nói:

"Sáng nay em chưa kịp ăn gì, hay là… Phương tổng, chúng ta đi ăn sáng đi, em sẽ mời, xem như tạ lỗi và cảm ơn anh."

Thấy Lạc Gia Hân thành khẩn như vậy, cô ta lại chưa ăn gì, Phương Dật không nỡ từ chối. Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn.

Cao Hy Hy ngồi trong phòng làm việc, mà tâm trí cô cứ quanh quẩn chuyện Lạc Gia Hân và Phương Dật gặp nhau sáng nay. Thấy cô không được tập trung, Tiêu Sinh liền đem đến cho cô một ly cà phê.

“Trông em có vẻ bồn chồn vậy? Em uống vài ngụm cà phê đi cho tỉnh táo.”

Cao Hy Hy liếc nhìn cốc cà phê thơm phức, tặc lưỡi đáp:

“Tôi chưa ăn sáng, uống cà phê sẽ đau dạ dày.”

Tiêu Sinh nhếch miệng cười, rồi đi về phía bàn làm việc của hắn. Một lát sau, hắn bước đến bên cạnh Cao Hy Hy, nói:

“Đây là bánh mỳ sandwich nhân thịt bò sốt cay, món em thường hay ăn, còn đây là thuốc dạ dày.”

Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh, hắn biết cả sở thích ăn uống lẫn thói quen dùng thuốc của cô từ khi nào vậy? Tiêu Sinh nhìn đôi mắt chứa đầy hoài nghi và tò mò của Cao Hy Hy, chỉ nhếch miệng cười rồi về bàn làm việc mà không nói gì.

Sáng hôm đó, tận mười giờ sáng, Lạc Gia Hân mới trở về phòng làm việc. Cô ta đến trễ nửa buổi nhưng không báo cáo với cấp trên, liền bị cấp trên cằn nhằn một trận.