Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 22: Nhiệm vụ quan trọng của Kỷ Hàm




Ăn xong bữa sáng, Cao Hy Hy vui vẻ lên phòng Tổng Giám đốc làm việc. Đột nhiên, cô phát hiện không khí trong phòng có chút lành lạnh.

Tiêu Sinh mặt mày hằm hằm ngồi gõ máy tính. Động tác trên tay mạnh bạo đến nỗi Cao Hy Hy tưởng cái máy tính kia lại gây thù chuốc oán gì với hắn rồi. Cao Hy Hy ngán ngẩm lắc đầu, Tiêu Sinh lúc nào cũng vậy, buồn vui thất thường, cứ như phụ nữ thời kỳ tiền mãn kinh.

Cao Hy Hy không thèm để ý đến Tiêu Sinh mà đi thẳng một mạch vào bàn làm việc của mình. Trái lại, ánh mắt của Tiêu Sinh luôn gắt gao đặt ở trên người Cao Hy Hy. Hắn chợt nhận ra hình như hôm nay tâm trạng của cô tốt hơn mọi ngày, không lẽ là vì tên nhóc Kỷ Hàm kia đấy chứ? Suy nghĩ này khiến Tiêu Sinh càng thêm bực bội, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.

“Tiêu Sinh, anh có đó không?”

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói quen thuộc, Tiêu Sinh vừa ngẩng mặt lên thì Lạc Gia Hân bước vào. Cô ả uốn éo đi đến trước mặt hắn, trên tay là bánh và sữa mà hắn thường hay ăn.

“Anh thích ăn những món này nhất nhỉ? Em đoán là anh chưa ăn sáng, nên đã mua cho anh.”

Tiêu Sinh nhìn số thức ăn mà Lạc Gia Hân mang đến, đột nhiên cảm thấy miệng mồm nhạt nhẽo, không muốn dùng bất cứ món gì. Hắn nghĩ đến món bánh mì ốp la mà sáng nay Cao Hy Hy đã làm cho Kỷ Hàm thì liền cảm thấy những thứ thức ăn khác đều vô vị.

“Ừm, đúng là anh đang rất đói, nhưng anh không ăn đâu.”

Lời này Tiêu Sinh nói với Lạc Gia Hân nhưng lại cố tình hướng về phía Cao Hy Hy, hy vọng cô sẽ nghe thấy. Thế nhưng, Cao Hy Hy vẫn cắm mặt vào máy tính, chăm chú làm việc của mình, không hề để ý đến Tiêu Sinh.

Lạc Gia Hân đứng ở một bên quan sát sắc mặt của Tiêu Sinh, chợt nhận ra trong mắt hắn tràn đầy sự nuối tiếc mỗi khi nhìn thấy Cao Hy Hy. Cô ta siết chặt bàn tay mình, vốn dĩ luôn xem Cao Hy Hy như cái gai trong mắt, bây giờ cái gai này lại càng khiến cô ta nhức nhối đến mức muốn nhổ bỏ!

“Không còn việc gì nữa, em đi làm việc của em đi!”

Tiêu Sinh lạnh lùng nói với Lạc Gia Hân, sau đó thì không thèm để ý đến cô ta nữa. Mặc dù hậm hực nhưng Lạc Gia Hân không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi phòng Tổng Giám đốc.

Cao Hy Hy đang chăm chú làm việc, kỳ thực cô không hề để ý đến những thứ xung quanh, cô chỉ muốn hoàn thành tốt công việc ngày hôm nay để có thể về nhà sớm. Thế nhưng, đột nhiên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng gõ rất nhẹ, Cao Hy Hy ngẩng mặt lên, vừa khéo lại nhìn thấy khuôn mặt biến thái với nụ cười đắc ý của Tiêu Sinh.

Từ bên ngoài cửa, Kỷ Hàm run rẩy thò mặt vào trong, mếu máo nhìn Cao Hy Hy rồi lại cúi đầu đi về phía Tiêu Sinh. Cao Hy Hy chợt cảm thấy có điềm chẳng lành, cô lập tức hướng mắt về phía Kỷ Hàm, trong mắt tràn ngập lo lắng.

“Kỷ Hàm, đợt này nghe chị Bạch Mỹ nói cậu có tiến bộ hơn trước. Tốt lắm! Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, thống kê toàn bộ doanh số bán hàng ba tháng gần nhất của các Công ty có cùng ngành hàng với chúng ta, phân tích số liệu, đưa ra phương án cạnh tranh phù hợp nhất. Sáng ngày mai nộp lại cho tôi!”

Tiêu Sinh vừa dứt lời, Cao Hy Hy và Kỷ Hàm liền tròn mắt nhìn hắn. Kỷ Hàm tim đập chân run, lắp bắp nói:

“Thưa Tiêu tổng, việc anh giao, tôi… tôi nhất định sẽ làm. Nhưng mà… nhưng mà nếu sáng mai phải nộp thì… thì hơi gấp ạ. Anh… anh có thể gia hạn thêm cho tôi một vài ngày không ạ?”

Câu cuối cùng, Kỷ Hàm nói vô cùng nhỏ, chỉ đủ để một mình Tiêu Sinh nghe thấy. Tất nhiên, hắn sẽ không bao giờ dễ dàng tha cho cậu ta.

“Kỷ Hàm, cậu làm sao vậy? Tôi đã đích thân giao nhiệm vụ quan trọng hàng đầu hiện nay cho cậu, không lẽ, cậu định làm cho tôi thất vọng?”

“Không không không ạ, tôi… tôi không dám ạ!”

Nghe ngữ điệu lạnh lùng và ánh mắt đầy sự hăm dọa của Tiêu Sinh, Kỷ Hàm hoảng hốt xua tay, không dám phản kháng nữa.

Ngồi ở góc bên trái Tiêu Sinh, Cao Hy Hy đã cảm thấy vô cùng bất mãn. Cô lập tức đứng dậy bước về phía hắn rồi nói:

“Trong vòng chưa đầy một ngày, sao có thể hoàn thành được công việc như vậy? Dù có là chị Bạch Mỹ thì e rằng cũng cần đến ít nhất ba ngày, huống hồ Kỷ Hàm là người mới. Tiêu tổng, anh cố tình làm khó cậu ấy đúng không?”

Tiêu Sinh nhếch miệng cười nhìn Cao Hy Hy, trong bụng thầm nghĩ: “Đúng vậy! Là tôi cố tình làm khó cậu ta đấy! Ai bảo cô làm trứng ốp la lại còn nướng bánh mì cho cậu ta ăn? Không những vậy, cô còn dịu dàng, quan tâm, đối xử với cậu ta chẳng khác gì bạn gái!”

Nhìn sự nghênh ngang, vênh váo trên gương mặt của Tiêu Sinh Cao Hy Hy thật sự chỉ muốn đấm cho hắn một phát. Thế nhưng bản thân cô và Kỷ Hàm đều là người làm công ăn lương, sao có thể chống đối sếp của mình cơ chứ? Cao Hy Hy hít sâu một hơi, không thèm đôi co với tên tra nam biến thái Tiêu Sinh. Cô quay sang nhìn Kỷ Hàm, rồi khẽ gật đầu như đang ra hiệu cho cậu ta.

Kỷ Hàm vô cùng sầu não, nhưng không biết phải làm sao, đành cúi đầu nhận việc, rồi lủi thủi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc. Tiêu Sinh nhìn theo bóng lưng của cậu ta, nhếch miệng cười một cách đắc ý.

Cao Hy Hy muốn giúp cậu ta ư? Nằm mơ đi!

“Kỷ Hàm, nếu không xong việc đúng thời hạn, tôi sẽ mời cậu rời khỏi Công ty đấy nhé!”

Tiêu Sinh nói với theo, Kỷ Hàm vừa nghe đã sợ xanh mặt, đi vài bước lại suýt vấp té. Cao Hy Hy híp mắt, liếc nhìn bản mặt đắc thắng của Tiêu Sinh, thật muốn băm vằm hắn rồi xào với ớt cay!