Thứ Bảy, ngày mùng 9 tháng 7, trời âm u.
Nếunhư không thể nghe được giọng nói của cậu,
Khôngthể tự mình nghe thấy câu trả lời của cậu,
Mìnhnghĩ mình nhất định sẽ hối hận;
Cứtrốn tránh, kéo dài chẳng chịu làm việc gì,
Bởivì cậu,
Mìnhđã tìm thấy dũng khí để chiến thắng.
Mìnhnhất định phải để cậu biết
Vìcậu,
Mìnhcó thể chẳng sợ gì hết.
Dạo này, thời tiết rất đẹp, ánh nắng nhẹ nhàng và tươitắn, tôi một mình dưới lầu chơi với ba chú cún con.
Bọn chúng đã vào sống trong chiếc chuồng mà Thần làm cho chúng. Cái chuồng gỗrất chắc chắn, cũng đủ rộng, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy tiếc nuối, đó làtôi không có cơ hội để vẽ bức tranh mặt trời mọc lên đó.
Nghĩ đến chuyện liên quan đến bức tranh mặt trời mọc, trong đầu tôi lại xuấthiện khuôn mặt thuần khiết đã khá lâu rồi tôi không được gặp.
Tôi dùng tay móc vào vòng cổ của chú chó con, thấp giọng thầm thì: “Chắc câuhỏi đó làm cho cậu ấy khó nghĩ rồi nhỉ? Không thì tại sao gần đây không có lấymột câu hỏi thăm?”.
Thực ra hôm đó, ở bệnh viện tôi đã vội vàng hỏi Nguyên Triệt Dã bằng được đápán của câu hỏi ấy vì tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ nghe đượcnữa, nên tôi rất muốn trước khi việc đó xảy ra, tôi có thể nghe cậu ấy nói thậtlòng.
Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn giữ im lặng.
Mấy ngày gần đây, cậu ấy cũng không đến thăm tôi, giống như đã bị biến mất vàotrong không trung vậy.
Mắt bỗng nhiên có gì đó cay cay, không kiềm được, bất giác tôi thấy tủi thân:“Còn nói là làm bạn nữa! Có kiểu làm bạn thế này sao? Đến bạn bị ốm cũng khôngđến hỏi thăm...”.
“Nhưng mà... vẫn quý cậu ấy..."
...
“Gâu gâu gâu gâu...”
Tôi đang trầm ngâm suy tư thì tiếng kêu của cún con làm tôi giật nảy mình.
Tiếp theo đó, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc mà tôi đã nhớ nhung bấy lâu:“Này, tự nói chuyện một mình là cách tư duy độc đáo nhất của đồ ngốc hả?”.
Tim tôi đập thình thịch. Gọi tôi là đồ ngốc... lẽ nào là Nguyên Triệt Dã?! Tôivội ngẩng đầu lên, nhưng lại không thấy ai cả, không lẽ tôi nghe nhầm?
“Hic, đúng là không thể ngờ được, thích cậu ấy đến nỗi xuất hiện ảo giác.”
Tôi khẽ lầm bầm vẻ buồn bực...
“Thích ai cơ?”
“Á!" Tôi nhảy dựng lên, và gần như ngừng thở.
Lần này, tôi nghe thấy tiếng nói cách tôi rất gần, mà còn ở ngay sau lưng tôi.Tôi quay người lại, lập tức mở to mắt như không tin vào mắt mình.
Nguyên Triệt Dã mặc áo phông quần bò, hai tay đút túi, đứng lặng im dưới ánhnắng mặt trời, mái tóc màu vàng bắt mắt ánh lên màu sáng bóng đầy cuốn hút.
“Cậu... cậu đến từ khi nào vậy?” Tôi lắp bắp, mặt nóng bừng như phải bỏng.
“Lâu lắm rồi, chú cún con cũng không phát hiện ra mình, nhưng nghe cậu tự nóimột mình, thấy buồn cười quá, không kìm được phì cười thì chú cún mới sủa. Chỉcó cậu là phản ứng chậm chạp, ha ha.” Nguyên Triệt Dã cười nói.
Nghe cậu ấy nói vậy, suýt chút nữa là tôi ngất xỉu.
Vậy thì những điều tôi vừa nói, cậu ấy đã nghe trộm được hết rồi?
“Cậu, cậu cậu... cậu thật đáng ghét!” Tôi tiện tay tóm lấy chú cún con, dứ ratrước mặt cậu ấy, “Cún cún, cắn cho tên xấu xa này một cái, hắn vừa dọa chị sợchết khiếp!”.
“Gâu gâu...”
Nhưng không ngờ chú cún con không nể mặt tôi chút nào, không những không cắncậu ấy, mà còn liếm lòng bàn tay Nguyên Triệt Dã một cách rất ngoan ngoãn.
Tôi gần như muốn thổ huyết, ngất xỉu thật luôn!
“Cậu xem, ngay cả cún con cũng rất quý mình.” Nguyên Triệt Dã càng cười to vàrạng rỡ hơn.
“Ý cậu là gì? Đừng có dùng từ cũng! Hơn nữa, ai nói thích cậu nào? Sao mìnhkhông nghe thấy?” Tôi cảm thấy mình như đang đi vào đường cùng, rõ ràng làkhông khảo mà xưng, nhưng cứ nhìn thấy mặt cậu ấy là tôi mất hết cả lý trí nhưvậy.
Nụ cười của tên này là thứ đáng sợ nhất trên đời, là thứ thuốc độc khó chế ngựnhất.
“Ha ha, điệu bộ tức giận của đồ ngốc đáng yêu giống cún con!” Nguyên Triệt Dãxoa đầu con chó, kéo qua thơm một cái sau đó ngẩng đầu lên nói với tôi như vậy.
“...” Tôi không biết nên giận hay nên vui. Có kiểu khen người khác như vậy sao?
“Này... cậu đến nhà mình làm gì?” Đứng lặng nhìn Nguyên Triệt Dã và chú cún conchơi đùa với nhau một hồi, cuối cùng tôi cũng thốt ra câu hỏi.
“Mình đến thăm cún con.” Cậu ấy không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi với cún conmột cách vui vẻ.
“Nguyên Triệt Dã....” Tâm trạng tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại bắt đầubị kích động, “Mình không phải là cún con nhé”.
“Ừ, đồ ngốc cũng không đến nỗi ngốc lắm.”
“...” Không có gì để nói...
Trời ạ, rốt cuộc tôi đã làm gì sai nhỉ? Tên này đúng là khắc tinh của tôi.
“Mấy ngày nay cậu không đến trường, rõ là chán." Nguyên Triệt Dã khôngthèm để ý đến sắc mặt tôi, đột nhiên tiến lại gần tôi, lộ ra thái độ tiếc nuốivà có chút bất lực, “Không có đồ ngốc giúp mình giải sầu, mình sắp buồn chếtrồi”.
“Mình chắc chắn không phải để cho cậu giải sầu!” Tôi giận dữ lủi lại một bước,giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy, “Hơn nữa, hôm nay cậu đến không lẽ là đểnói cho mình...".
Nghĩ đến việc hôm nay cậu ấy đến rất có thể là để trả lời câu hỏi lần trước củatôi, không biết tại sao, tôi chỉ hỏi được một nửa rồi không hỏi tiếp được nữa.
Thực tế, luôn rất tàn khốc thì phải.
“Đoán đúng rồi, mình đúng là có chuyện muốn báo cho cậu...” Không biết có phảilà do cảm giác của tôi không, lúc này trên mặt Nguyên Triệt Dã xuất hiện mộttia phiền muộn.
“Là cái gì?” Tôi hồi hộp đến nỗi tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Đáp án đấysẽ được công bố ngay sao?
“Đi theo mình!” Nguyên Triệt Dã lại không trả lời, mà nắm chặt tay tôi dắt tôiđi ra ngoài.
“Này, này, này cậu muốn làm gì?” Tôi hét liên hồi, còn chân lại không theo sựkiểm soát, cứ thế bước theo chân cậu ấy một cách vô thức.
“...”
“Nguyên Triệt Dã, cậu định bắt cóc mình à?”
“Lên xe!”
“Nguyên Triệt Dã!”
...
Mười mấy phút sau, chiếc taxi mà chúng tôi đi dừng ngay trước cổng bệnh viện.
“Xuống xe!”
“Không xuống! Mình chết cũng không nằm viện!” Tôi ngồi trong xe, bám chặt lấytay nắm xe, không xuống, Nguyên Triệt Dã quả nhiên dùng chiêu này để đưa tôiđến đây, thật là đáng ghét!
“Diệp Hy Nhã, cậu không nhớ Tiểu Anh nữa à?” Nguyên Triệt Dã không giằng co vớitôi nữa, mà nhìn chằm chằm vào mình, giọng chưa bao giờ nặng như thế.
“Tiểu Anh?” Tôi ngớ người ra, thoáng hồi ức lại, “Đương nhiên là nhớ rồi. Mấyhôm trước, khi mình còn nằm viện, mình cũng đã đi tìm cô bé, nhưng không tìmthấy”.
“Cô bé đổi phòng bệnh rồi, cho nên cậu mới không tìm thấy." Nguyên TriệtDã vừa trả lời tôi vừa kéo cánh cửa xe cho tôi.
“Ơ, sao cậu biết?” Sau khi xuống xe, tôi đi theo sau cậu ấy với vẻ vô cùng kinhngạc tiến vào khu nội trú bệnh viện.
"... Bệnh máu trắng của Tiểu Anh đã đến giai đoạn cuối, nếu không đi thămcô bé, có thể cậu sẽ mãi mãi không còn được gặp cô bé nữa...” Nguyên Triệt Dãtrầm ngâm một lúc lâu sau mới nói.
“Cái... cái gì cơ?” Tôi sửng sốt đứng sững lại, nghẹt thở, “Tiểu Anh? Bệnh tìnhcủa cô bé đã nghiêm trọng vậy rồi sao?”.
Cô bé Tiểu Anh luôn thích chơi trò trốn tìm với tôi, cô bé Tiểu Anh cố cắn răngkhông kêu đau khi bị chọc tủy, cô bé Tiểu Anh cứ quấn lấy tôi đòi kẹo bông...cô bé Tiểu Anh đáng yêu như thế, cô bé...
“Đây rồi!”
Được Nguyên Triệt Dã dẫn đường, tôi bước thấp bước cao vội vã đến phòng theodõi bệnh đặc biệt.
Tôi cũng không hỏi tại sao cậu ấy biết tất cả những chuyện này, bởi tôi khôngcòn tâm trí nào để hỏi cặn kẽ vấn đề đó nữa, toàn bộ sự chú ý của tôi đã bịTiểu Anh đang nằm thở thoi thóp trên giường bệnh thu hút mất rồi.
Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ kỳ, ngoài tiếng thở ra, không còn bất kỳ âm thanhnào khác.
Xung quanh toàn là một màu trắng rợn người, trong không khí cũng toàn là mủithuốc tiệt trùng quen thuộc. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Anh nằm gọn trong chiếcchăn đơn màu trắng, thật không ngờ lại nhỏ bé yếu ớt đến thế, mặt và môi đềunhợt nhạt, không có lấy chút hồng hào mượt mà của lứa tuổi cô bé.
“Tiểu Anh...” Tôi khẽ gọi bằng giọng nghẹn ngào. Tiểu Anh ngủ mê mệt, tuy vẫnđội mũ nhưng vẫn có thể thấy, bên dưới mũ đã không còn một sợi tóc nào, tôi gầnnhư suýt bật khóc.
“Ngoan, đừng khóc.” Một đôi tay ấm áp đặt lên vai tôi, tôi quay đầu lại, thìthấy mẹ của Tiểu Anh. Bà đang nhìn tôi bằng đôi mắt đau buồn nhưng tràn ngậpyêu thương.
“Cô ơi, Tiểu Anh...” Câu tiếp sau đó, tôi không thể thốt lên lời.
“Không sao, Tiểu Anh sẽ không sao đâu.” Giọng bà dịu dàng, ẩn chứa tình mẹ sâulắng.
“Cháu cũng tin là Tiểu Anh nhất định sẽ khỏe lên.” Tôi nói một cách chắc chắn,nước mắt không kiềm chế được cứ tích tụ càng lúc càng nhiều trong khoang mắt.
“Mẹ.”
Đằng sau tôi, hình người nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh bỗng phát ra tiếnggọi khe khẽ như đang nói mơ.
Mẹ Tiểu Anh lập tức nở nụ cười mừng rỡ, nhẹ nhàng quay về phía giường bệnh, dịudàng nói: “Tiểu Anh, con xem ai đến thăm con này?”
“Vâng." Lông mi của Tiểu Anh run nhẹ, từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy tôi, đôi mắt vô hồn đó chợt sáng lên.
“Chị Hy Nhã, chị đến thăm em à?” Tiểu Anh rất vui, sau đó chu môi phàn nàn “Emđợi chị rất lâu rồi, chị đã hứa là sẽ mua kẹo bông cho Tiểu Anh mà”.
“Hi hi, Tiểu Anh, chị xin lỗi, bây giờ mới đến thăm em. Nhưng trong lòng chị HyNhã lúc nào cũng nhớ đến Tiểu Anh.” Nghe thấy giọng nói non nớt trẻ thơ củaTiểu Anh, giọng nói của tôi hơi nghẹn ngào. Cô bé Tiểu Anh bé nhỏ ngần này, côbé Tiểu Anh đáng yêu thế này, tại sao lại phải chịu đựng nỗi đau to lớn đếnthế?
Mẹ Tiểu Anh ở bên cạnh nhẹ nhàng mở hộp cơm bà vừa mang đến, Tiểu Anh lập tứccau mày.
“Mẹ, con không muốn ăn.”
“Ít nhiều cũng ăn một ít, nào, món con thích ăn nhất đấy."
“Mẹ lừa con, nói là ăn cơm Tiểu Anh sẽ khỏe trở lại, có thể về nhà. Nhưng bâygiờ Tiểu Anh vẫn chưa khỏe trở lại. Chị Hy Nhã, chị giúp em với, em không muốnăn cơm.” Tiểu Anh nằm trên giường nhìn tôi bằng đôi mắt khẩn cầu.
Tim tôi đột nhiên quặn đau, nhưng tôi cố gắng kiềm chế, cố nặn ra một nụ cườixót xa: “Ăn cơm xong có sức, chị và Tiểu Anh sẽ chơi trò trốn tìm như hồi trướcnhé”.
Nghe đến chơi trò chơi trốn tìm, thần khí trong mắt Tiểu Anh lập tức sáng lênrất nhiều: “Chị không được lừa em đâu nhé”.
“Ừ.” Tôi cắn môi gật gật đầu.
“Hi hi, vậy thì em ăn cơm.” Nụ cười tươi như hoa của Tiểu Anh yếu ớt nở trongkhông trung thuần khiết và đẹp đẽ.
Nhưng vừa mới ăn được mấy miếng, Tiểu Anh lập tức nằm bò ra cạnh giường, nônthốc nôn tháo vào thùng rác. Nôn hết ra những thức ăn vừa ăn xong, mặt đỏ bừng,nhưng là sắc hồng cực kỳ không bình thường của bệnh thái.
Mẹ Tiểu Anh đứng cạnh không biết phải làm sao, đau lòng vuốt lưng Tiểu Anh.
Đợi đến lúc nhịp thở của Tiểu Anh chậm lại rồi, mẹ Tiểu Anh không kìm được đãbật khóc vô cùng thương tâm. Bà quay lưng về phía Tiểu Anh, ra hiệu nhờ tôichăm sóc Tiểu Anh rồi đi ra ngoài trước.
Tôi nhìn Tiểu Anh im lặng nằm đó, buồn rười rượi.
“Chị Hy Nhã, thực ra chị em mình về sau không chơi được trò chơi trốn tìm nữa,đúng không ạ?” Giọng cô bé rất nhẹ, giống như những bông hoa bồ công anh baynhẹ trong không trung.
“Không đâu, đợi em khỏe lại, mình sẽ lại chơi."
“Chị Hy Nhã nói dối nhé.”
“Hả?”
“Em biết là sau này không thể chơi trò trốn tìm với chị Hy Nhã nữa, tại vì bệnhcủa em... không khỏi được.”
“Sao thế được? Tiểu Anh đáng yêu thế này, chắc chắn sẽ sống rất hạnhphúc."
“Cảm ơn chị.” Tiểu Anh cười vui vẻ, lại càng khiến cho tôi cảm thấy đau lòng.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự quỷ báu của cuộc sống. Nhưng nó lại dễ dàngmất đi, giống như quả bóng bay “bùm” một tiếng là vỡ tan.
“Thực ra Tiểu Anh rất thích chị Hy Nhã cười!”
“Thật hả?”
“Vâng, bởi vì chị Hy Nhã cười, nhìn ngô ngố rất là đáng yêu."
“Ồ..."
“Cho nên, chị Hy Nhã sau này phải thường xuyên cười nhé, không được giống nhưTiểu Anh thế này, làm cho những người xung quanh quan tâm đến mình buồnlòng..." Giọng của Tiểu Anh càng ngày càng nhỏ, thần sắc vô cùng mỏi mệt.
“Tiểu Anh, nếu thấy mệt rồi thì nghỉ đi một chút nhé.” Lòng ngổn ngang trămmối, tôi nắm lấy tay Tiểu Anh. Tay cô bé mềm oặt, không còn chút sinh khí.
“Vâng.” Tiểu Anh nghe lời nhắm mắt lại, một lúc trôi qua, khi tôi tưởng cô béđã ngủ thật rồi, cô bé lại đột nhiên nhẹ nhàng nói, “Chị Hy Nhã, em muốn ăn kẹobông”.
“Được, chị Hy Nhã đi mua ngay bây giờ, em đợi chút nhé.”
Tôi vội vàng chạy đi, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Anh,trong lòng bất an, và cảm thấy một nỗi sợ từ trước đến nay chưa từng có...
Tôi kéo Nguyên Triệt Dã chạy khắp nơi quanh khu vực bệnh viện để tìm xe hàngbán kẹo bông, cuối cùng cũng tìm thấy một xe trong ngõ. Tôi lấy tiền ra mua hếtsố kẹo bông của xe hàng đó, hai tay không sao cầm hết nổi.
Chú bán hàng tốt bụng nhắc bọn tôi: “Các cháu mua kẹo bông đề tặng ai à? Mộtngười ăn thì phải lâu lắm mới ăn hết được đấy”.
“Vâng! Cháu biết rồi ạ.” Tôi gật gật đầu, trước mắt tôi hiện lên gương mặt ngâythơ thuần khiết của Tiểu Anh.
Tiểu Anh, chị mua rất nhiều kẹo bông cho em, mỗi ngày ăn một cái, thì có thể ănrất lâu, rất lâu...
“Đồ ngốc, chúng mình nhanh về thôi." Nguyên Triệt Dã nói hết câu, lôi tôiquay người chạy theo con đường gần nhất về bệnh viện.
Khi còn cách khu nội trú bệnh viện mấy mét, tôi nghe thấy tiếng khóc thốngthiết đau xót xa như đứt từng khúc ruột loáng thoáng phát ra từ phòng theo dõibệnh đặc biệt ở tầng hai.
“Aaaa!”
Lòng tôi hoảng sợ, bước chân luống cuống, ngã sóng soài xuống nền sỏi trênđường.
“Không sao chứ?” Nguyên Triệt Dã dừng lại đỡ tôi, nhưng tôi hất cậu ấy ra, nướcmắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, “Tiểu Anh...”.
Một đàn cò trắng đang kiếm ăn ở gần đó bị tiếng động làm cho hoảng sợ, vội vàngvỗ cánh bay lên bầu trời màu xanh xám, những đôi cánh trắng chi chít gắn liềnvới nhau kết thành một mảng mây trắng u buồn.
Không biết có phải do đau ở chỗ đầu gối hay không, nước mắt của tôi càng khôngthể kiểm soát được, cứ thế tuôn trào, sau đó lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ và biếnmất.
Trong lòng trở nên trống rỗng, cảm giác có thứ gì đó đang rời bỏ tôi...
Trên sân thượng bệnh viện.
Tôi đứng lặng trong chỗ râm, tiếng gió thổi qua tai nhẹ nhàng và u buồn.
Tiếng kêu ro ro trong tai không còn nữa, thế giới trở nên tĩnh mịch chưa từngcó, đâu đó nghe thấy tiếng nói yếu ớt dịu dàng non nớt của Tiểu Anh:
“Thực ra Tiểu Anh rất thích chị Hy Nhã cười!”
“Vâng, bởi vì chị Hy Nhã cười, nhìn ngô ngố rất là đáng yêu."
“Cho nên, chị Hy Nhã sau này phải thường xuyên cười nhé, không được giống nhưTiểu Anh thế này, làm cho những người xung quanh quan tâm đến mình buồnlòng...”
“Tiểu Anh, trên thiên đường có thể nhìn thấy nụ cười của chị Hy Nhã không?” Tôinghẹn ngào nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.
Tiểu Anh đã rời bỏ thế giới này rất nhiều ngày rồi, nhưng tôi có cảm giác, ởbệnh viện này vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô bé. Tôi thường đến bệnhviện, đi men theo con đường mà ngày trước chúng tôi hay chơi trốn tìm, luôn cảmthấy Tiểu Anh đang trốn ở một góc nào đó, thấy tôi không tìm thấy cô bé mà thầmđắc ý.
Tiểu Anh, bây giờ thì chị không tìm thấy em thật rồi...
“Đồ ngốc, cũng đang suy nghĩ à?”
Phía sau vọng lại tiếng bước chân quen thuộc, không cần quay đầu lại tôi cũngbiết chỉ có Nguyên Triệt Dã mới gọi tôi như vậy, nhưng lần này, tôi lại khôngphản bác.
“Nguyên Triệt Dã, theo cậu sinh mệnh có trọng lượng không?”
“Trọng lượng?”
“Ừ, trọng lượng. Mình thấy sinh mệnh có trọng lượng, sinh mệnh của một số ngườirất nhẹ, rất nhẹ, còn thế giới thì quá nặng. Sinh mệnh đạt đến một mức độ nhẹnhất định thì sẽ xuất hiện trên bề mặt vỏ Trái Đất, biến mất mãi mãi.”
Nguyên Triệt Dã không trả lời, tôi ngoảnh đầu nhìn cậu ấy. Không biết cậu ấyđang nghĩ gì, mái tóc vàng chóe cũng không động đậy, lặng lẽ cúi xuống, trênmặt phủ một lớp mây mù sạch sẽ và đau buồn mà tôi không sao nhìn thấy được.
Một lúc lâu qua đi, cậu ấy mới từ từ nói: “Trong cuộc sống, lúc nào cũng cónhững nỗi đau mà mình không chịu đựng được, ví dụ như bị ốm, thất tình, sinh lytử biệt, và còn rất nhiều chuyện bất hạnh khác. Nhưng bất kể là thế nào, ngườicòn sống vẫn nên dũng cẳm đối mặt, đúng không? Không đầu hàng những khó khăntrong cuộc sống, bất kỳ lúc nào, cũng cần có dũng khí đối mặt với thực tế”.
“Nguyên Triệt Dã...” Tôi thoáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi được thấycậu ấy có thái độ nghiêm túc như thế này, được nghe cậu ấy nói một cách nghiêmtúc như vậy.
“Thực ra, không phải là mình không muốn đối mặt với sự thật.” Tôi nói nhỏ, “Khimình còn rất bé, vì tật ở tai nên bố thường xuyên đưa mình đến bệnh viện, từnhỏ đến lớn, mình uống không biết bao nhiêu thuốc tây, thuốc bắc, các phươngthuốc dân gian... nhưng vẫn không khỏi. Vì bị bệnh mà mình thường xuyên bị cácbạn tẩy chay, chế giễu, từ trước tới giờ đều rất cô đơn. Thần, cậu và còn cảTiểu Anh nữa, mình chỉ có mấy người là bạn. Bây giờ Tiểu Anh đã ra đi rồi, mìnhđã mất đi một người bạn. Lần này phẫu thuật mà thất bại thì mình không còn cảcơ hội để nghe giọng nói của các cậu nữa, mình sẽ mãi mãi không còn nghe thấylời các cậu nói nữa, mình mãi mãi chìm trong thế giới không có âm thanh...”.
“Nhưng nếu không làm phẫu thuật, cậu cũng vẫn có nguy cơ mất đi khả năng nghe.”
“Mình biết... Nhưng mình muốn nghe giọng nói của các cậu, dù chỉ thêm một ngàythôi cũng được.”
“Hy Nhã..." Nguyên Triệt Dã đột nhiên xoay vai tôi lại, nhìn thẳng vào mắttôi, nói từng từ một: “Nếu cứ chìm đắm trong tình trạng như hiện tại, không dámbước qua thì sẽ mãi mãi dừng lại ở nơi đau khổ mà thôi, chẳng lẽ cậu lại hènnhát đến vậy, dễ dàng đầu hàng số phận như vậy?”.
“Người dễ dàng đầu hàng số phận sẽ làm cho những người xung quanh quan tâm đếnhọ buồn lòng đấy, đồ ngốc, còn nhớ chuyện cậu đã hứa với Tiểu Anh không?”
“Cho nên, chị Hy Nhã sau này phải thường xuyên cười nhé, không được giống nhưTiểu Anh thế này, làm cho những người xung quanh quan tâm đến mình buồnlòng...”
Gương mặt nhỏ xinh u buồn của Tiểu Anh lại hiện về trước mắt tôi.
“Những người quan tâm đến mình...” Tôi lí nhí trong miệng, trong tim như cóchiếc lông vũ mềm mại lướt qua, “Vậy thì Nguyên Triệt Dã, cậu cũng là ngườiquan tâm đến mình, đúng không? Cậu có buồn không?”.
“Ha ha, đồ ngốc thấy thế nào?” Nguyên Triệt Dã bật cười, tôi hình như nghe thấytiếng thở dài khẽ hòa vào trong gió. “Mình lại thấy vai trò “khiến người khácbuồn” có lẽ hợp với mình hơn! Hơn nữa, đồ ngốc còn có nhiều người quan tâm nhưvậy...”
“Nhưng, cậu biết rõ là mình...” Một ngón tay chặn trên môi tôi ngắt lời tôi.
“Đồng ý làm phẫu thuật đi, đồ ngốc. Nếu bệnh tình còn có thể thuyên giảm, thìchỉ cần có một nửa cơ hội cũng phải dũng cảm thử chứ. Chỉ vì sợ hãi kết quẳ bấthạnh trong tương lai mà thu mình lại, không dám tiến bước, chẳng phải là quánhu nhược sao?”
“Mình...” Từ đầu đến cuối tôi đều khó hạ quyết tâm.
“Thôi, nếu cậu vẫn còn do dự thì tạm thời không cần trả lời.” Cậu ấy vỗ vỗ vaitôi, an ủi: “Mình biết bây giờ cậu đang rất buồn, hay là mình đi ăn gì đó đi,chẳng phải cậu nói là ăn thứ gì âm ấm sẽ làm cậu cảm thấy hạnh phúc sao?”.
“Ừ.”
Tôi cứ tưởng là đi ăn cơm, không ngờ Nguyên Triệt Dã lôi tôi ra siêu thị, muamột túi bột bánh trôi và một số phụ liệu khác, rồi đi về nhà cậu ấy.
“Không phải cậu bảo là cậu mời sao?” Tôi vừa đi xách túi bột bánh trôi vừa đivào bếp, vô cùng kinh ngạc.
“Ừ, mời cậu ăn bánh trôi do chính tay Nguyên đại sư ca làm, bên ngoài không cóđâu nhé.”
“Cậu biết làm không?”
“Tất nhiên, hôm trước cũng bảo với cậu là bánh trôi cậu làm vẫn thiếu một thứmà. Hôm nay mình sẽ thể hiện tài nghệ khiến cậu tâm phục khẩu phục.”
“Ồ?” Tôi che miệng, quay trở lại ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, nói:“Thế thì mình đành phải miễn cưỡng chờ đợi rồi”.
Nguyên Triệt Dã loay hoay trong bếp khoảng hơn nửa tiếng, cuối cùng bưng ra mộtbát bánh trôi.
“Trong nước bánh trôi vẫn là nước dâu, nhưng nhân bên trong còn có đậu xanh,đậu đỏ, hạt sen và vừng. Đậu xanh tượng trưng cho dũng khí, đậu đỏ tượng trưngcho sự quan tâm, nhân sen tượng trưng cho hạnh phúc, vừng thì lại tượng trưngcho hoàn cảnh khó khăn. Miếng đầu tiên cậu ăn là nhân gì thì cậu sẽ nhận đượcthứ mà nó tượng trưng.”
“Hi hi, xem ra rất thú vị đấy.” Tôi cầm thìa lên múc một cái bánh trôi rồi cắnmột miếng, phát hiện ra nhân bánh là đậu xanh. “Thế này chứng tỏ là mình sẽ códũng khí đúng không? Nguyên Triệt Dã, cậu đang đùa mình đúng không?”
Nguyên Triệt Dã không trả lời tôi mà nói tiếp:
“Ngày xưa, mẹ mình cũng rất thích nấu món bánh trôi có nước dâu tươi cho mình,nhưng mình biết mẹ muốn làm cho bố ăn nhất. Bánh trôi mẹ mình làm luôn là nhânđậu đỏ, mẹ muốn nói cho bố biết rằng có người đang quan tâm đến bố và cũng rấtmong nhận được sự quan tâm từ bố. Nhưng bố lại rất bận, nên khi ăn bánh trôicũng không có thời gian để suy nghĩ mà đoán ra tâm tư của mẹ, bố thường dànhrất nhiều rất nhiều thời gian cho công việc.”
Tôi nghe chăm chú. Trước đây tôi chưa bao giờ nghe Nguyên Triệt Dã nhắc đến mẹ,bây giờ cậu ấy nhìn bát bánh trôi với vẻ đau xót mà dịu dàng, dường như đangchìm vào ký ức xa xăm.
“Mẹ cậu chắc chắn là một người rất tuyệt vời, rất yêu bố cậu và cậu nữa.”
“Không.” Triệt Dã đột nhiên trở nên đau đớn. “Bà ấy yêu bố, nhưng không yêumình, nếu không thì đã không đi theo người khác mà không chút lưu luyến, vươngvấn như vậy.”
Thời gian như ngừng lại với nỗi đau của cậu ấy, mái tóc vàng của cậu ấy cũngtrở lên sẫm màu hơn, tâm trạng hỗn độn đang giao tranh trong đôi mắt. NguyênTriệt Dã yếu đuối như thế này khiến cho tôi cảm thấy đau lòng, thế là tôi nắmlấy tay cậu ấy, dịu dàng nói:
“Nguyên Triệt Dã, cậu phải tin mẹ cậu, bà rất yêu cậu.”
Không biết có phải do câu nói của tôi có tác dụng không, Nguyên Triệt Dã bìnhtĩnh trở lại, đưa tay ra xoa tóc tôi và nở một nụ cười rạng rỡ quen thuộc:
“Đồ ngốc.”
Bị nụ cười của cậu ấy làm cho rối bời, tôi vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn bánhtrôi.
“À, mình phải ăn bánh trôi tiếp thôi.”
“Đợi chút, nguội hết rồi, để mình làm lại cho cậu một bát.”
“Ấy, đâu có?”
Nhưng lời phẳn đối của tôi không có hiệu lực, Nguyên Triệt Dã vẫn nhất quyếtmang ra cho tôi một bát khác.
Miếng bánh trôi thứ hai tôi ăn là nhân đậu đỏ, ăn xong ngước lên nhìn thì gặpánh mắt dịu dàng của Nguyên Triệt Dã. Tôi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!".
“Hả?”
“Mình biết món bánh trôi của mình thiếu cái gì rồi.”
“A, đồ ngốc, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi hả?”
“Ừ, là một tấm lòng. Khi mẹ cậu làm cho bố cậu thì nó là một tình yêu, còn cậulàm cho mình ăn...”
Đột nhiên tôi dừng lại không nói tiếp nữa.
Kỳ thực tôi muốn hỏi cậu ấy rằng, cậu ấy làm cho tôi ăn chỉ đơn thuần là vìtình bạn thôi à?
Nhưng tôi vẫn chọn giữ lại câu hỏi này vì bất kể là nguyên nhân gì, thì lúc nàyđây, tôi đang rất cảm động, rất cảm động. Trái tim ấm áp, giống như tôi đang cótất cả niềm hạnh phúc.
“Nguyên Triệt Dã, mình quyết định làm phẫu thuật.” Tôi nói với Nguyên Triệt Dãkhi tôi buông bát xuống.
“Thật không?” Cậu ấy nhìn tôi, mặt rạng rỡ nét cười dịu dàng.
“Ừ, nhờ có món bánh trôi dũng khí của cậu đó. Nó giúp cho mình không chạy trốnmột cách hèn nhát nữa.”
“Hi hi, không ngờ món bánh trôi của mình lại có công lao to lớn như vậy.”
“Nhưng nếu như mình đồng ý làm phẫu thuật thì cậu có thể cho mình đáp án củacâu hỏi trước đây mình đã từng hỏi cậu không?” Nghĩ một lúc, rồi tôi cũng khôngkiềm chế được và hỏi cậu ấy câu đó.
Trả lời mình đi Nguyên Triệt Dã. Nếu phẫu thuật thất bại, ít nhất mình cũngđược nghe đáp án của câu hỏi đó, dù cho đáp án đó không được như mình mongmuốn, mình cũng không cảm thấy hối tiếc nữa...
“Đáp án gì cơ?” Không ngờ Nguyên Triệt Dã lại tỏ ra ngỡ ngàng.
“Này.” Thật đáng ghét, việc quan trọng như thế mà cậu ấy có thể không nhớ!
“Ha ha...” Nguyên Triệt Dã hào hứng nhìn khuôn mặt ủ dột của tôi, khẽ nhàng đưatay ra quẹt qua đầu mũi tôi, tươi cười rạng rỡ, “Tạm thời bảo mật, làm phẫuthuật xong sẽ nói cho cậu biết, lúc đó phải rửa tai lắng nghe nhá”.
Thì ra cậu ấy biết tôi nói về cái gì, lại cố tình trêu chọc tôi, làm tôi nổigiận.
Thì ra...
Cậu ấy vẫn luôn nhớ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi giống như bầu trời âm u ngoài kia cùng tỏa nắng rựcrỡ.
“Này! Thế là chúng ta hẹn rồi nhé, sau khi phẫu thuật xong, mình phải tận tainghe thấy câu trả lời của cậu đấy!”
Trong vị ngọt dìu dịu của bánh trôi, ngón tay út của tôi và Nguyên Triệt Dã mócvào nhau.
Nguyên Triệt Dã cười với tôi thật ấm áp, trong nụ cười đó chất chứa nỗi buồnđau mà tôi không hiểu nỗi, nhưng tôi cũng không chú ý nhiều.