Nhật Ký Trên Tường

Chương 44





****Cảm ơn các bạn thời gian qua đã đón đọc truyện của mình. Các bạn có thể đóng góp ý kiến để mình rút kinh nghiệm. Vì lịch học nên mình có thể sẽ không up truyện thường xuyên được. Dù vậy vẫn mong các bạn ủng hộ truyện của mình :)))))
-------------------------------------
Cuộc sống thường nhật của tôi vẫn diễn ra, không lâu sau bộ phim của tôi sẽ bấm máy, tôi không thể nào lơ là được. Tối nay có hẹn. Mặc dù mọi chuyện bên ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng vẫn còn nỗi tức giận, oan ức trong lòng tôi cứ canh cánh, chực muốn trào ra và...sẽ có khoảnh khắc nào đó tôi không thể kìm chế tốt như thế này
- Chào, mọi người đến đầy đủ rồi thì chúng ta bắt đầu vậy
- Đây là nữ chính sao? – tên Kay hất mặt coi thường, còn Mạc Lâm cũng như bao cô gái mới vào nghề khác, rụt rè, e sợ
- Phải, giới thiệu với cậu đây là Mạc Lâm, học ở December là nữ chính, chắc cậu cũng đọc mail tôi gởi rồi nhỉ?
- Rồi, nhưng tôi không nghĩ nữ chính lại là cô gái mặt búng ra sữa thế này
- Thôi được rồi, chúng ta ngồi xuống bàn kịch bản được không? – Emma lên tiếng
- Đạo diễn, em rất thích nhân vật nữ của chị, cô ấy rất dễ thương, cũng khá tội nghiệp...nhưng, có nhiều cảnh phải diễn tả rất nhiều cảm xúc, em sợ...
- Nếu sợ cô có thể rút lui – Kay vẫn ngạo mạn ghét bỏ Mạc Lâm, có vẻ cô bé hơi khó chịu
- Anh nghĩ cơ hội để 1 nữ sinh như tôi vào được đây là bao nhiêu? Tại sao tôi phải rút lui khi còn chưa cố gắng chứ? – nó quay ngoắt sang tôi – Ý tôi là muốn được đạo diễn nói về nhân vật đó nhiều hơn mà thôi
Tôi cười thầm. Tay con bé đang run bần bật lên kìa. Vậy mà nó vẫn cứng mồm cứng miệng như vậy. Diễn xuất cũng không tồi, có thể qua mặt được Kay. Mọi chuyện sau đó khá là suông sẻ
Tôi bước nhẹ nhàng trên vỉa hè. Tranh thủ sắp xếp kí ức 1 chút

- Mẹ ơi...ba đâu hả mẹ? – câu nói của cậu bé và mẹ bên cạnh phát giác đến tôi. Người tôi lặng thinh, hình như tôi đã quên gì đó...cũng đã nhớ ra gì đó. Lập tức rút điện thoại ra
- Alo...
-------------------------------------
Anh tỉnh dậy trong căn phòng ẩm mốc, rất cũ, có mùi máu, trong tình trạng bị trói trên ghế. Bên cạnh còn có Minh Nguyệt và Gia Kiệt. Chuyện này là thế nào? Đầu anh ong ong kể từ khi từ công ty trở về nhà. Chắc là bị bắt cóc rồi
- Này...các người là ai?
Không 1 tiếng trả lời mặc dù có cả chục người đứng ở đó, họ bắt đầu đổ xăng, đầy khắp phòng, mặc cho tiếng hét của Minh Nguyệt
- Này, các người làm gì đó? Thả tôi ra, tôi báo cảnh sát bây giờ
- Nín đi nếu không muốn chết – anh nhận ra giọng của em – về hết đi...Bây giờ các người sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không thích... - tôi bước đến đưa bình nước tẩy rửa - ....đây sẽ là hình phạt của cô ta. Tôi thì không đủ khả năng mua axit đâu, nên xài cái này cũng được
- Em điên rồi Gia Hân – Gia Kiệt bức xúc – cái đó còn ghê hơn axit
- Anh cũng biết sao? Vậy...bắt đầu từ anh trước vậy. Đã có bao giờ...anh xem tôi là em gái chưa? – tôi mong ngóng câu trả lời của hắn, thật không ngờ...sau ngần ấy năm tôi vẫn như vậy
Hắn không trả lời, cũng được thôi. Tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa. Chất dịch đậm đặc dần chảy lên đầu cô ta. Lúc đầu thì không cảm thấy gì đâu
- Khoan đã, dừng lại

Một nỗi thất vọng dấy lên trong tôi. 1 người mà tôi cho là tham sống sợ chết lại cứu 1 cô gái sao? Quá khó tin...đúng là mọi chuyện đã thay đổi rồi
- Có...anh...anh...chỉ mới nhận ra nó khi nghe tin em....5 năm trước
Tôi cười khẩy, gương mặt hắn thật giả dối, tôi di chuyển ánh mắt sang anh, người nãy giờ im lặng
- Minh Nguyệt, cô còn nhớ căn phòng này không? – cô ta trợn to mắt – tôi không nhớ đã xảy ra chuyện gì ở đây. Cô có thể giúp tôi chứ?
- Tôi cấm cô nhắc lại chuyện đó – anh nghiến răng cảnh cáo Minh Nguyệt
- À...là chuyện đó sao? – xem ra vẻ mặt đắc thắng của cô ta không giúp ích gì rồi
- Tôi đã nói là cô đừng có nói... - Gia Hân tức giận đạp vào bụng anh, ngã xuống sàn, cả người ê ẩm nằm bất động, muốn gượng dậy cũng khó
- Tôi không hỏi anh. Cô nói đi
- Nếu cô muốn nghe... - hắn cũng tò mò chưa biết thật hư mọi chuyện năm xưa ra sao, cũng chưa muốn hỏi, bây giờ thì có cơ hội rồi – 5 năm trước, tại căn phòng này...tôi ngồi đây, còn cô...kí vào đơn li dị với thỏa thuận...tôi sẽ để yên cho đứa con thơ trong bụng cô – tiếng cười kinh dị cùng 1 chút rên rỉ tê tái do hóa chất chảy xuống mặt làm cho da mặt cô ta đỏ ửng – nhưng cô...dễ tin quá cho nên...tôi đã giết đứa nhỏ đó
Từng câu từng chữ tôi nghe rất rõ ràng từ miệng cô ta...nhưng tôi vẫn không tin nổi mình đã trải qua chuyện đó thế nào. Cả người tôi khuỵu xuống sàn, đó vẫn chưa phải là điều đau nhất, phải không? 1 mảnh kí ức lại trào về trong tôi, là giọng nói của anh
- Á... - cô ôm đầu nằm gục xuống
- Hân...đừng như vậy...đừng nhớ nữa – anh thảm thiết cầu khẩn tôi, rướn người về phía tôi – xin em!

- "Anh à, thí dụ như...Gia Hân mang thai thì anh tính thế nào?
Mang thai sao? Con? Tôi sẽ giết chết cô ta...cùng đứa con đó..." – những âm thanh rợn người thoát ra khỏi miệng cô, như 1 hồn ma rên rỉ
Cô quay cuồng trong kí ức, ôm đầu mình cô quần quại trong ngừng, nước mắt không ngừng chảy, miệng thì luôn lẩm bẩm
- Không phải...không phải đâu mà....KHÔNG PHẢI...
Sau 1 hồi không ai nói gì, tiếng âm ỉ cũng không còn. Cô lững thững ngồi dậy như người mất hồn, dốc hết chai thuốc còn lại lên người cô ta
- A... - mặc cho tiếng đau thét vang lên nhưng mặt cô vẫn lạnh như tiền, coi như không nghe thấy gì
- Hân...em dừng lại đi, cô ta sẽ chết đó – lời van xin từ anh và hắn làm tôi chựng lại đôi lúc
- Các người vẫn cùng là 1 lũ nhỉ? – nước mắt tôi lại rơi. Tuy chỉ là 1 lúc thôi nhưng tôi cũng có muốn mình tha thứ cho họ...nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá xa vời
- Không phải...em không hiểu. Đây là Việt Nam, không thể giết người tùy tiện đâu – giọt hóa chất cuối cùng cũng rơi xuống
Bây giờ thì ngoài tiếng thét của cô ta chẳng còn tiếng động nào. Tôi nhìn anh, muốn tìm kiếm chút gì đó là của tôi, 1 chút tình cảm của tôi có còn không
- Tôi sẽ hỏi anh câu cuối...Anh...có bao giờ yêu tôi không?
- Anh chưa bao giờ ngừng yêu em cả - anh nhìn tôi chân thành đến nỗi suýt nữa tôi mềm lòng
- Em...từ khi nào anh lại xưng hô như vậy với tôi? Lại còn nói mấy lời đó nữa...Mấy người thay đổi nhiều quá đấy – cô bước thụt lùi, anh lại sợ cô nghĩ quẩn
- Hân... - tôi tức giận ném chai thuốc xuống sàn, nước bắn tung tóe – mọi chuyện đều thay đổi nhưng em biết....trái tim anh vẫn luôn không đổi mà, phải không?

- Mấy người có thể chết cùng nhau được rồi đấy...Với lại ở đây, cảnh sát không phát hiện ai trong ngôi nhà cháy đâu – tôi bật lửa châm ngòi
Từng hơi nóng hực vào trong người. Tôi lùi dần ra ngoài cửa, bao nhiêu tiếng kêu cứu trước mặt sẽ làm tôi yếu đuối mất, rồi Gia Hân của 5 năm trước lại trở về và bị tổn thương
- Hân...em đừng như vậy
- Cởi trói cho anh đi
- Có ai không cứu tôi với
Bọn họ thay nhau la hét trong đó với hi vọng có người tới cứu, ngọn lửa đang lớn dần, lớn dần...Anh đã nguyện rằng nếu chết trong tay cô, anh sẽ không bao giờ phải hối hận nữa
-------------------------------------
" Vụ cháy nhà mặc dù không gây thiệt mạng nhưng đã làm bị thương không ít các nhân vật quan trọng như giám đốc của Thiên Phước và Sun&Moon..."
Tắt ti vi. Hôm nay cô lại bắt đầu 1 ngày mới. Dạo này ông canh nghiêm chặt chẽ hơn. Tôi cũng không còn gì cấm cản ông nữa. Bác sĩ tâm lý thường xuyên đến trò chuyện với tôi hơn, chắc họ sợ tôi sẽ lại như lúc trước, ngẩn ngơ cả tháng. Nhưng tôi đâu phải đứa ngốc, mấy cái trò thôi miên gì đó thật nhàm chán. Tôi chỉ...
Nhâm nhi tách cà phê xong là tôi lại bắt đầu quay cảnh đầu tiên ở December. Mọi người đã chuẩn bị xong từ sớm
Nhóm Linh, Đạt, Thảo, Đức và Minh cũng tung tăng đến trường thì gặp cô. Cái Linh nhí nhố chạy tới chào hỏi
- Chào mẹ...Sao dạo này mẹ không đến nhà con?
- Đây là nơi làm việc – tôi không thèm đoái hoài gì đến câu hỏi đó mà trực tiếp nói với trợ lý đuổi nó ra
Có lẽ tụi nhóc cũng hay tin gì rồi nên cũng bỏ đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật chẳng muốn đối xử như vậy chút nào. Không! Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy, tụi nó dù sao cũng là con của anh. Tôi không lý nào lại đối xử dễ dãi với chúng. Đó sẽ là điểm yếu của tôi mất