Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 4




Nghĩ đến buổi tối phải đi bắt ma, trống lui quân trong lòng Chúc Hạ Dương lại bắt đầu gõ.

Ngay cả một chút bản lĩnh mình cũng không có, làm sao đấu với ma?

Vả lại không nên đồng ý để Mạc Thần đi cùng, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ kéo cậu ta vào sao?

Nhưng mà ngẫm lại, vì tiền phẫu thuật của bà nội, phải đi!

Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi*!

*Chú thích: Lấy ngựa chết làm ngựa sống: ví von một chuyện đã đến đường cùng không còn cách nào khác, chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng cũng phải cố, dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn cho kết quả xấu nhất.

Đột nhiên, Chúc Hạ Dương nghĩ tới quyển sách trong ngăn kéo!

Mặc kệ có ích hay không, đều có thể thử xem.

Sau khi dặn dò Hiểu Uyển, Chúc Hạ Dương quay về chỗ ở, cầm quyển sách bìa vàng ra đọc.

Sau đó Chúc Hạ Dương đến bệnh viện một chuyến, buổi tối hai người lên đường.

Xuống xe taxi, trước mặt hai người là một ngôi biệt thự kiểu cổ.

Căn biệt thự lẻ loi đứng sừng sững trong bóng đêm.

Cảm giác hơi u ám.

“Nghe chủ biệt thự nói, ngôi biệt thự này do ông nội anh ta truyền lại, sau khi người lớn tuổi trong nhà qua đời thì họ đã dọn đến chỗ khác, khoảng thời gian trước mới dọn về ở, ở được một buổi tối thì đã phải dọn đến khách sạn. Nói là nửa đêm nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, trong hành lang còn có tiếng đi lại!”

Mạc Thần nói xong lấy đèn pin ra, dùng chìa khóa mở cửa.

“Trước đây không có chuyện này sao?”

“Không biết, anh ta chỉ nói lần này dọn về ở mới phát hiện ra, không nói thêm về chuyện trước đây.”

Nghe lời giải thích không đáng tin của Mạc Thần, cô thật sự muốn đá anh ta một cú.

Nghe qua loa như vậy mà đã nhận rồi, lỡ như trong đó là ác ma trăm năm, không phải hôm nay sẽ kết thúc ở đây sao!

“Két...”

Tiếng mở cửa khiến Chúc Hạ Dương lạnh sống lưng.

Mà Mạc Thần thì vô cùng phấn khởi.

Mạc Thần mở đèn, trong nhà lập tức sáng rực.

“Ghê thật, đời ông nội đã có căn nhà như vậy, nhà này đạt tiêu chuẩn hàng đầu đó!”

Mạc Thần không khỏi cảm thán nói.

Nhìn cách trang trí trong biệt thự cũng có vẻ khá cổ xưa rồi.

Có thể khiến cậu ấm sống trong nhung lụa như Mạc Thần khen ngợi như vậy, tất nhiên là không tệ.

“Đúng rồi, anh ta nói ở trên tầng, chúng ta đi thẳng lên tầng hai thử vận may đi!”

Nghe thấy lời đề nghị của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương gật đầu, cùng nhau lên tầng hai.

Hành lang thật dài trải thảm màu đỏ sậm, cuối đường là một sân thượng rất lớn, đặt nhiều chậu hoa đổ nát.

“Mạc Thần, cậu nghe xem, là tiếng đàn piano?”

“Hình như ở tầng trên, tôi lên xem thử!”

Mạc Thần nói xong lập tức chạy lên tầng.

Chúc Hạ Dương cứ cảm thấy nơi này hơi lạnh lẽo, đang định nhắc nhở Mạc Thần đừng tách nhau ra, nhưng trước mắt đã không còn thấy bóng dáng của anh ta.

Chúc Hạ Dương lấy một cây kiếm gỗ đào từ trong túi ra nắm trong tay.

Nhìn gian phòng trống rỗng, nhấc chân định đi lên lầu tìm Mạc Thần, lại nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.

Còn chưa biết rõ nơi phát ra tiếng động, đã thấy đèn đột nhiên tắt!

Chúc Hạ Dương vội vàng bật đèn pin dự phòng trong túi xách lên.

“Á!”

Đột nhiên một gương mặt thê thảm xuất hiện trước mặt cô, dọa cô hét to một tiếng, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng lại.

Vung kiếm gỗ đào trong tay lên, con ma đó biến mất.

Mẹ nó, con ma này thật sự không có tố chất.

Dù là từ nhỏ mình đã có thể thấy ma, nhưng cũng đâu cần đột nhiên xuất hiện như vậy, phải cho mình thời gian chuẩn bị tinh thần chứ.

Suýt nữa hù chết bà đây!

Chúc Hạ Dương lẩm bẩm trong lòng, sau đó vội vàng chạy lên lầu, muốn tụ họp với Mạc Thần.

Dù sao hai người đi chung ít nhiều cũng có can đảm hơn.

Đèn tầng ba vẫn sáng, cửa mỗi phòng đều mở, trừ căn phòng cuối cùng ra!

“Mạc Thần?”

Chúc Hạ Dương không chờ nghe câu trả lời.



Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giữa phòng đặt một chiếc đàn piano ba chân, nắp đàn mở.

Mà Mạc Thần đang nằm trên ghế sô pha ở một bên, một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng người nóng bỏng tư thế ghẹo người đang nằm sấp trên người anh ta.

“Ha ha ha, nhóc con đô con như vậy...”

“Mạc Thần, cậu tỉnh lại đi!” Chúc Hạ Dương vừa xông tới vừa gọi.

Nhưng mà Mạc Thần nằm dưới người ma nữ vẫn không nhúc nhích, mà ma nữ chậm rãi quay đầu về phía cô.

Trên mặt ma nữ toàn là vết dao, mỗi vết đều có thể thấy rõ xương bên trong, thịt trên mặt bị cắt lìa dính trên mặt.

Làn da vốn trơn nhẵn xinh đẹp cũng lập tức trở nên bầm dập, phủ đầy lỗ nhỏ.

Sâu màu trắng ngọ nguậy bên trong, cứ như muốn bò ra ngoài.

Thấy ma nữ lao tới, Chúc Hạ Dương tránh sang bên cạnh, tiện thể chạy đến bên cạnh Mạc Thần, cắn ngón tay dùng máu chấm lên sau đầu của Mạc Thần.

Chương 11: Đàn ông đều là móng heo lớn*

*Chú thích: Là từ phổ biến trên mạng mà phái nữ dùng để diss phái nam, ý chỉ đàn ông không tốt, thay lòng đổi dạ, nói chuyện mập mờ hoặc là chàng trai quá thật thà không hiểu phong tình.

“Tiểu Hạ Dương, cậu lên đây lúc nào?”

Mạc Thần ngồi dậy, thấy ma nữ trước mặt thì hoảng sợ la lớn.

“Đậu má, đây là ma đó, nhưng dáng người rất được!”

Cũng thật thoải mái, ban nãy có ai đó đã suýt khó giữ được mình!

Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần một cái, đưa máu chó mực cho anh ta.

“Lát nữa tạt vào ma nữ!”

Nói xong, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng lao về phía ma nữ.

Cứ tránh né cũng không phải cách, chỉ có thể thử đánh nhanh thắng nhanh!

Trong đầu Chúc Hạ Dương bỗng hiện lên nội dung đọc được trong sách bìa vàng.

Trong tay cầm một nắm chu sa, ngón tay bên tay trái bị cắn vẫn đang chảy máu dình vào chu sa.

Ma nữ cười khanh khách, đột nhiên lao tới.

Chúc Hạ Dương lập tức vung kiếm chém một cái, bụng của ma nữ rách toạc ra, trong bụng có gì đó “rào rào” rơi xuống.

Cố nén cơn cuộn trào trong dạ dày, mẹ nó đây là con ma ghê tởm nhất mà cô từng thấy.

Mà Mạc Thần bên cạnh đã nôn “ọe”.

“Đáng ghét, tôi bắt cô trả cái giá đắt!”

Con ma đó nổi giận, lại tấn công về phía Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương đang định vung kiếm chém, bóng người trước mặt lại biến mất, sau lưng truyền tới tiếng nhắc nhở của Mạc Thần.

“Á!”

Khoảnh khắc Chúc Hạ Dương quay đầu, tiếng gào thét của ma nữ vang lên, mà mình cũng bị vẩy máu chó đen đầy người.

“Ấy, xin lỗi, sơ xuất sơ xuất!”

Vẫn chưa có thời gian so đo mấy chuyện này, Chúc Hạ Dương nhanh chóng đến bên cạnh ma nữ.

Dùng chu sa dính máu chấm lên trán ma nữ, dựa theo cách làm trong sách vẽ một tam giác trên đầu ma nữ, miệng cũng mấp máy theo.

Chỉ thấy ma nữ đó lập tức đau đến nỗi lăn lộn trên đất.

“Tiên cô tha mạng, tiên cô tha mạng! Tôi ở đây cũng chưa từng hại người, tôi chết rất thảm... Tôi không cam lòng.”

“Vì sao cô phải làm loạn ở đây!”

Ma nữ không cảm thấy đau đớn nữa, lúc này mới dần biến về dáng vẻ lúc trước.

Trên người mặc sườn xám, tóc chải rất gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.

Ma nữ cầm khăn tay lau nước mắt.

Chậm rãi nói: “Đàn ông không có ai tốt, bọn họ hành hạ tôi đến chết, dùng dao nhỏ rạch từng đường lên mặt tôi, hức hức...”

“Đậu má, biến thái vậy sao!”

Mạc Thần nói xong thì đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, bắt đầu cẩn thận quan sát ma nữ xinh đẹp trước mặt.

Dáng vẻ ghê tởm vừa nãy chắc là dáng vẻ lúc cô ta chết.

Cẩn thận nhìn lại, ngoại hình của ma nữ này rất được, đẹp hơn bạn học nữ trong lớp mình nhiều.

“Tiên cô, tha cho tôi đi, tôi hứa sẽ không hại người, tôi cũng chưa từng hại người.”

Chúc Hạ Dương thấy ma nữ không giống đang nói dối, sau khi nó lập lời thề thì dẫn Mạc Thần chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ vừa mới xoay người nhấc chân, trên vai truyền tới cơn đau đớn.

Quay đầu lại thì thấy ma nữ đó nhe hàm răng sắc bén nhào về phía cô.

“Ha ha ha, lấy được cơ thể này thì tôi có thể rời khỏi cái nơi rách nát này rồi!”

“Tiểu Hạ Dương!”



Đột nhiên, trước mắt Chúc Hạ Dương thoáng hiện một luồng ánh sáng xanh, trực tiếp xuyên qua ngực ma nữ, biến thành một người!

Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đứng ngơ ngác tại chỗ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Mà ma nữ kêu lên tiếng hét chói tai, hóa thành tinh thể màu xanh lá, nhẹ nhàng tan ra trong không trung.

Mạc Thần thấy vậy, vội vàng đứng chắn trước người Chúc Hạ Dương, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông xoay người, không hề nhìn Mạc Thần.

Anh đi thẳng tới bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay lên bất ngờ xé áo trên vai cô!

“Này, anh muốn làm gì!”

Mạc Thần hét to nắm áo của người đàn ông như muốn kéo ra, giây tiếp theo cả người lại không thể động đậy.

Thậm chí nhẹ nhàng bay ra ngoài phòng đàn.

“Này, đồ lưu manh, buông móng heo của anh ra! Nếu anh dám làm gì cô ấy, tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh!”

Mạc Thần ở ngoài phòng rống to, Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn xem.

Đây không phải là người đàn ông đó sao?

Tại sao anh ta lại đi ra từ mặt dây chuyền của mình ra?

Chương 12: Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài

“Anh muốn làm gì!”

Người đàn ông không lên tiếng, móng tay ở ngón cái đột nhiên mọc ra vừa dài vừa nhọn, nhẹ nhàng rạch một đường lên ngón trỏ cùng bàn tay, chất lỏng màu xanh bỗng chảy ra, nhỏ lên vết thương của Chúc Hạ Dương.

Cô thấy ba vệt máu dài thật sâu trên bả vai ban nãy lúc này đã lành lại như lúc đầu, tựa như nỗi đau đớn vừa rồi cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Điều càng khiến cô khó hiểu là người này đang cứu mình sao?

Tại sao máu của anh ta lại có màu xanh nhạt? Hơn nữa... còn có thể khiến cho vết thương lành ngay lập tức!

“Cảm ơn.” Chúc Hạ Dương hơi sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.

Dù gì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của anh ta.

“Tại sao anh lại cứu tôi?”

“Không muốn để cô chết!” Vừa dứt lời, người đàn ông kia lại biến thành một luồng ánh sáng xanh rồi chui vào trong mặt dây chuyền ngọc bích.

Hả?

Không muốn để mình chết?

Chuyện quái quỷ gì vậy chứ?

Chúc Hạ Dương mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mạc Thần bên ngoài cũng chạy vào: “Tiểu Hạ Dương, cậu không sao chứ?”

“Không sao, vết thương cũng đã lành rồi, cái gã vừa nãy có thể là chiến hữu của chúng ta.” Nói xong, Chúc Hạ Dương đi thẳng ra khỏi phòng, Mạc Thần cũng lẽo đẽo theo sát phía sau.

Trong tiệm bánh 47, Mạc Thần và Chúc Hạ Dương ngồi một bên, đối diện bọn họ là một người đàn ông trung niên, cũng chính là chủ nhân của căn biệt thự kia.

"Ông Lý, chúng tôi đã làm xong việc rồi."

"Có thật là đã xử lý ổn rồi không? Sẽ không có ma nữa chứ?" Trên mặt ông Lý khó giấu được vẻ vui mừng, nhưng vẫn có vẻ lo lắng.

Mạc Thần cười vỗ vỗ ngực mình, có vẻ oai phong:

"Đó là chuyện tất nhiên, Tiểu Hạ Dương của chúng tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này đấy, chẳng qua là người bình thường không biết đến mà thôi. Nếu sau này ông còn cần gì thì cứ đến tìm chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ giúp ông xử lí mọi việc đâu ra đó!"

Tuy Mạc Thần nói thế nhưng Chúc Hạ Dương lại không nghĩ sẽ nhận làm chuyện kiểu này nữa.

“Đây là tiền thù lao. Trong đó có hai trăm ngàn, mật mã là sáu số năm.”

“Được rồi, ông Lý, hợp tác vui vẻ nhé!” Mạc Thần nhận lấy thẻ ngân hàng đưa cho Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương lại nhìn ông Lý, lạnh nhạt hỏi: “Ông Lý có biết gì về ngôi nhà đó không? Đó hẳn không phải là cô hồn dã quỷ chứ!”

Sắc mặt ông Lý trong có vẻ không tốt lắm, nhưng vẫn trả lời:

"Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nhưng cũng là nghiệp chướng. Ngày xưa ông nội của tôi cưới một bà vợ bé, ở cái thời đó thì chuyện này cũng hết sức bình thường, nhưng thực ra người phụ nữ ấy đã có gian tình với cha tôi từ lâu. Sống chung dưới một mái nhà chẳng bao lâu, người phụ nữ đó đã lén lút vụng trộm với cha tôi. Sau khi bị phát hiện, giữa cha tôi và bà ta người gặp họa cũng chỉ có thể là bà ta."

"Nghe nói người phụ nữ đó bị tra tấn đến chết, còn cha tôi sau này đã lấy mẹ tôi. Nghe nói trước kia căn nhà này đã có vấn đề, từ nhỏ tôi đã được cha mẹ đưa đến nơi khác nên cũng không rõ lắm. Những chuyện này đều là do mấy người giúp việc trước kia kể lại."

Ông Lý thở dài nói: “Hai người thật sự đã giúp tôi rất nhiều, nếu không tôi cũng không biết… phải làm thế nào với căn nhà đó.”

Người phụ nữ đó cũng thật đáng thương, cuối cùng tình yêu cũng không thể sánh bằng máu mủ.

Sau khi ông Lý đi rồi, Mạc Thần lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Hạ Dương, không ngờ cậu rất lợi hại đấy. Làm sao cậu biết đó không phải là cô hồn dã quỷ?"

"Nói bừa thôi." Chúc Hạ Dương đứng dậy, nói: “Muộn thế này rồi, kí túc xá của cậu vẫn còn mở cửa chứ?”

“Tiểu Hạ Dương định bỏ rơi tôi sao?”

Mạc Thần giả vờ lắc đầu sắp khóc, chỉ thiếu điều chưa tiến lên ôm lấy đùi cô.

“Vậy cậu lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi đến bệnh viện."

Chúc Hạ Dương ném chìa khóa cho Mạc Thần.

Mạc Thần liếc nhìn chiếc chìa khóa trên tay, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười khó hiểu: "Tôi đi với cậu. Muộn như vậy rồi, để cậu đi một mình như thế tôi không yên tâm."