Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 99




Tôi cắn chặt răng, một kiếm đâm chết ác quỷ, trở tay lại chém được một cái đầu ác quỷ. Mắt thấy sắp lên đến điểm cao nhất, một con ác quỷ bay đến, cắn một cái vào đai an toàn của tôi, đai an toàn bị cắn ra một chỗ hổng!

Tôi dán bùa trấn tà ở trên đầu nó, lại đâm nó mấy kiếm. Nó lăn xuống từ trên đường ray, hoá thành khói đen, hồn bay phách tán.

Tàu lượn siêu tốc lên đến điểm cao nhất, trong nháy mắt, chúng tôi nghe thấy tiếng người ồn ào, đã tiến vào không gian hiện thực.

Chính là bây giờ.

Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, đẩy hàng rào phòng hộ, thả người nhảy xuống.

Tôi nghe được âm thanh vù vù bên tai, trái tim hoảng hốt như muốn nổ tung. Sau khi rơi xuống, tôi bị văng ra khỏi không trung một hồi, chính là vì một hồi này, đai an toàn bị đứt.

Lúc này, khoảng cách giữa tôi và mặt đất ít nhất phải mười mấy mét, té xuống chắc chắn sẽ chết, tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Mạng của tôi hết rồi.

Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ vòng lấy eo tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Tinh Diệp, chính cậu ta đã cứu tôi!

Tôi sống rồi!

Có lẽ là trước đó quá mức sốt sắng, tinh thần của tôi căng như dây cung, hiện tại đã vượt qua nguy hiểm, dây cung kia lập tức bị đứt. tôi mềm oặt ở trong lồng ngực cậu ta, hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, Thẩm Tinh Diệp đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, vén rèn nhìn ra bên ngoài, dường như có điều suy nghĩ.

Tôi xoa xoa đầu, hỏi anh ta: “Tôi đang ở đâu?”

“Nhà tôi.” Cậu ta nghiêng đầu, nói.

Tôi lạ lùng nói: “Ở Đảo Cảng mà cậu cũng có nhà hay sao?”

“Tôi vừa mới mua nhà này.” Anh ta nói: “Cô té xỉu, bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”

Tôi đứng dậy xuống giường, đầu choáng váng một trận, suýt chút nữa đứng không vững. Cậu ta đi tới đỡ lấy tôi, để tôi nằm xuống một lần nữa: “Đừng động đậy, cơ thể của cô còn rất yếu.”

Tôi vội vàng hỏi: “Ôn Diệu Noãn đâu? Tìm được Ôn Diệu Noãn không?”

“Cô té xỉu, tôi chỉ kịp quan tâm tới cô mà thôi.” Thẩm Tinh Diệp nhã nhặn nói, tôi cố chấp chống người ngồi dậy, nói: “Cậu Thẩm, tôi phải đi rồi.”

“Gọi tôi cậu Diệp.” Cậu ta nắm tay tôi, nói.

Tôi càng thêm sởn tóc gáy, muốn tránh thoát khỏi tay cậu ta: “Cậu Thẩm, tôi còn có việc, tôi thật sự phải đi rồi.”

“Khương Lăng, cô nghe tôi nói.” Cậu ta nghiêm túc nói: “Tôi còn thiếu một bước là có thể lên bậc ba, tôi đã kẹt ở bước này nửa năm rồi, lúc nào cũng suýt chút nữa. Đúng lúc này tôi gặp được cô, đây có lẽ là ý trời.”

Tôi hoảng sợ nhìn cậu ta. Cậu ta bỗng nhiên nắm lấy bả vai tôi, đặt tôi ở trên giường, sau đó hôn xuống.

Tôi sợ đến mức liều mạng giãy giụa, vừa đánh vừa đá cậu ta, nhưng mà khí lực của cậu ta lớn vô cùng. Cậu ta đặt hai tay tôi ở trên gối đầu, ghé vào tai tôi nói: “Khương Lăng, cô giúp tôi đột phá bậc ba, tôi sẽ cảm ơn cô thật hậu hĩnh. Tiền tài, châu báu, địa vị, muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô.”

Tôi vốn định thả tướng quân Kim Giáp ra, ai ngờ cậu ta rót một luồng linh khí kia vào trong cơ thể tôi, chặt đứt mối liên hệ giữa tôi và tướng quân Kim Giáp rồi.

“Cậu là tên khốn kiếp.” Tôi giận dữ hét lên: “Tôi không phải loại phụ nữ đó, thả tôi ra!”

“Con ma nam kia có cái gì tốt? Người quỷ khác biệt, cậu ta cùng lắm chỉ là đang lợi dụng cô, giữa hai người sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu, tại sao cô không theo tôi? Bất luận cô muốn cái gì, tôi đều có. Cô có thể trải qua một cuộc sống mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Ai cần đồng tiền rách nát của cậu cơ chứ.” Tôi phẫn nộ nói: “Tiền tôi muốn tôi sẽ tự mình đi kiếm, tuyệt đối không dùng thân thể đổi lấy!”

Thẩm Tinh Diệp hơi nheo mắt lại, lộ ra mấy phần tức giận: “Đã như thế, vậy thì tôi cũng chỉ có thể đắc tội rồi.”

Cậu ta cúi đầu cắn cổ áo của tôi, dùng sức xé một cái, nút áo từng cái từng cái văng ra, lộ ra phần ngực trắng nõn như ngọc.

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai như tiếng chuông lớn truyền đến: “Học trò hư đốn, con dám làm ác hay sao!”

Âm thanh kia dường như trực tiếp nổ vang ở trong tai, trong óc, Thẩm Tinh Diệp từ trên người tôi lăn xuống, ôm lấy đầu, đau đớn gọi: “Thầy ơi.”

Từ trên giường tôi nhảy dựng lên, nhìn thấy cửa sổ sát đất mở ra, một bóng người thon gầy đứng trước cửa sổ, chắp tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng.

“Thầy Tín Thiện!” Tôi kinh hãi nói.

Thẩm Tinh Diệp thế mà lại là học trò của thầy Tín Thiện sao?

“Học trò hư đốn, con làm việc tốt nhỉ!” Tín Thiện trợn to mắt, lớn giọng quát lên, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập uy nghiêm, giống như hộ pháp cầm pháp khí ở trong chùa chiền.

“Thầy ơi, con sai rồi.” Thẩm Tinh Diệp quỳ trên mặt đất, nói: “Con mắc kẹt ở đỉnh cấp bậc hai đã nửa năm, vậy nên…”

“Thầy đã dạy con cái gì?” Tín Thiện tức giận nói: “Giữ mình chính đáng, mới phải đạo làm người. Thiên phú của con rất cao, đột phá bậc ba chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, tại sao phải đi đường tà đạo, còn làm ra chuyện súc sinh cũng không bằng này?”

Thẩm Tinh Diệp nằm sấp trên mặt đất: “Thầy ơi, học trò biết sai rồi.”

Tín Thiện đi mấy bước tới trước mặt Thẩm Tinh Diệp, trong miệng tụng niệm vài câu kinh văn, sau đó điểm một cái vào trán cậu ta. Cậu ta chỉ cảm thấy một đạo linh khí nhảy vào đại não, đau đớn đến mức phải khom người xuống.

Thầy Tín Thiện đưa một ngón tay ra trước mặt tôi, loại bỏ cỗ linh khí mà Thẩm Tinh Diệp đã rót vào cơ thể tôi trước đó, nói với tôi: “Nữ thí chủ, bần tăng dạy dỗ ra một học trò như vậy, là sai lầm của bần tăng. Chờ bần tăng mang nó về, sẽ dạy dỗ nghiêm khắc. Còn về bí mật của cô, tôi đã thiếp lập pháp chú ở trong đầu của nó, một khi nó muốn tiết lộ ra ngoài, đầu sẽ đau như búa bổ, đau đến mức không muốn sống.”

Tôi dùng ga trải giường bao bọc cơ thể, xuống giường lễ phép đáp lại ông: “Đã như vậy, tôi xin cảm ơn thầy Tín Thiện.”

Tôi suy nghĩ một lát, mở bàn tay ra, tướng quân Kim Giáp chui ra từ trong lòng bàn tay tôi: “Thầy Tín Thiện, Quỷ Trùng này là vật rất quý giá, tôi không có công không thể nhận lộc…”

Tín Thiện nói: “Nữ thí chủ không cần để ở trong lòng, Quỷ Trùng này vốn dĩ không phải đồ của tôi, là một người bạn cũ nhờ tôi tạm thời gìn giữ. Trả nó lại cho cô, cũng xem như vật về chủ cũ mà thôi.”

Vật về chủ cũ?

Tôi ngạc nhiên một hồi: “Thầy ơi, lẽ nào thầy quen biết bà nội tôi?”

Tín Thiện cười hai tiếng: “Không phải bà nội cô.”

Tôi càng thêm kinh ngạc, không phải bà nội tôi thì là ai?

Tín Thiện chắp tay trước ngực, niệm một câu pháp hiệu, nói: “Phật viết: Không thể nói, không thể nói.”

“Học trò hư đốn, theo thầy trở về, tĩnh tâm hối lỗi đi.” Tín Thiện cao giọng nói.

Thẩm Tinh Diệp chạy, quay đầu nhìn tôi thật sâu, tựa như rất không cam tâm, nhưng cậu ta lại không thể ngỗ nghịch với thầy mình được, chỉ có thể yên lặng đi theo thầy Tín Thiện, biến mất ngoài cửa sổ.

Lúc này tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Tôi tìm một cái áo sơ mi trắng mặc vào, vội vã ra cửa, nhìn cột mốc đường. Nơi này là phía tây ở Đảo Cảng, cách ngôi biệt thự của Chu Nguyên Hạo rất xa.

Trong túi tôi vẫn còn chút tiền, tôi bắt xe trở về. Thời điểm đi ngang qua khu vui chơi kia, tôi nhìn thấy rất nhiều người đi qua đi lại, khá giống giang hồ ở trên ti vi.

Đột nhiên, ở trong đám người tôi nhìn thấy Ôn Diệu Noãn, vội vã bảo tài xế dừng xe. Ôn Diệu Noãn vừa nhìn thấy tôi, kinh ngạc vui mừng đến mức nước mắt cũng sắp chảy xuống.

Tôi cẩn thận hỏi mới biết, lúc tiến vào khu vui chơi, thật ra cô ấy lấy được vé bình thường. Tôi nói muốn chơi vòng quay ngựa gỗ, leo lên xe ngựa bí đỏ, người đã không thấy đâu. Cô ấy nghĩ hết mọi cách cũng không thể tìm được bóng dáng của tôi.

Cô ấy báo cáo lên phía trên, người bên trên phái xuống vẫn chưa đến, mấy người chúng tôi đã xuất hiện ở trên tàu lượn siêu tốc bị bỏ hoang.

Cô ấy vội vã đến đó để cứu tôi, chỉ mới mấy phút đồng hồ, Thẩm Tinh Diệp và tôi đều không thấy đâu, chỉ có Trương Viễn Trì mập mạp còn treo ở giữa không trung, lớn tiếng kêu cứu mạng.

“Cô Khương, thấy cô không có chuyện gì, thật sự là quá tốt rồi.” Trương Viễn Trì cầm một chiếc khăn tay, vừa lau mồ hôi vừa nói.

Tôi trò chuyện mấy câu với anh ta, sau đó hỏi Ôn Diệu Noãn: “Những người giống như giang hồ này là chuyện gì xảy ra?”

Lời còn chưa dứt, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tây đến gần, cung kính nói với Trương Viễn Trì: “Đại ca.”

Đại ca?

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, tên mập bề ngoài xấu xí như vậy, tuổi trẻ như vậy, lại là đại ca giang hồ?

Trương Viễn Trì cười ha hả nói: “Thành, kêu các anh em rút lui hết đi, tìm được cô Khương rồi.”

“Vâng.” Thành cúi thấp đầu, lui ra.

Ôn Diệu Noãn nói cho tôi biết, Trương Viễn Trì là đại ca của xã đoàn Hưng Long ở vùng này. Anh ta kế thừa sự nghiệp của bố mình, bố anh ta vừa mới bệnh mất không lâu. Trước đây anh ta du học ở nước ngoài, hiện tại trở về tiếp quản gia nghiệp của bố mình để lại.