Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 751




“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Ông già kinh hãi ôm đầu, run như cầy sấy, tôi lạnh lùng nói: “Đừng giả bộ nữa, thầy nuôi cổ.”

Ông lão sợ hãi nói: “Thầy nuôi cổ gì cơ, tôi chỉ là người dọn dẹp thôi, xin côhãy thả tôi ra.”

“Ông không thừa nhận đúng không?” Tôi vẫy tay về phía Chu Liễn: “Lại đây.”

Chu Liễn đi tới, nghi ngờ nhìn tôi, tôi nói: “Cởi áo ra cho tôi.”

Anh ta cởi cúc áo ra, tôi lấy ra một lá bùa, niệm thần chú trong miệng, rồi dán nó vào ngực anh ta.

“A!” Anh ta khó chịu kêu lên một tiếng, lồng ngực phát ra tiếng xèo xèo, dấu vết màu tím bắt đầu phồng lên dưới da và vặn vẹo.

Nó thực sự là một con trùng cổ.

Tôi lấy trong túi ra một con dao nhỏ, rạch một vết trên ngực của anh ta, sau đó lôi con trùng cổ ra khỏi ngực anh ta..

Ông già đang hoảng sợ bỗng bật dậy lao vào tôi một cách ác liệt.

Ầm.

Một ngọn lửa bùng lên trong tay tôi, con trùng cổ bị thiêu cháy phát ra tiếng kêu xèo xèo, ông già hét lên rồi ngã xuống đất, lăn lộn không ngừng.

Da ông ta phồng lên, cứ như có hàng ngàn con trùng cổ đang bò trong đó. Trên mặt nó nổi lên những khối u khủng khiếp. Đột nhiên, có một tiếng pằng. Những khối u đó vỡ ra, những con trùng cổ to như ngón tay cái bò ra từ đó, trông chúng giống như những con gián vậy.

Tôi trực tiếp ném một quả cầu lửa địa ngục, thiêu rụi thầy nuôi cổ kia thành tro bụi.

Chu Liễn kinh hãi nói: “Đây, đây là…”

“Tôi đã giải được độc cổ của anh rồi, đây là phản ứng cắn lại của cổ vật.” Tôi nói: “Trung tâm mua sắm đã được dọn sạch sẽ rồi. Về nhà thôi.”

Ánh mắt của Chu Liễn đã hoàn toàn biến thành cung kính, nhưng trong lòng anh ta vẫn là có chút sợ hãi.

Tôi quay lại khu giải trí Đế Vận, người ta nói rằng Chu Nguyên Hạo ngày thường đều ở khu giải trí này, anh ấy không gần gũi với phụ nữ, không thích nam giới. Có tin đồn bên ngoài rằng anh ấy không giỏi về mặt đó nên mới luôn giữ mình trong sạch.

Tôi không khỏi trợn tròn mắt, giữ mình trong sạch là do ở mặt đó không giỏi sao? Tôi không thể hiểu những ý nghĩ của những người đàn ông dung tục này là gì nữa.

Vào buổi tối, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên đi tới, cung kính cúi chào và nói: “Cô Khương, xin mời cô qua bên kia.”

Tôi đầy nghi ngờ, theo anh ta xuống tầng 3 dưới lòng đất, một cánh cửa gỗ từ từ mở ra, tôi nhìn vào trong, Chu Nguyên Hạo ngồi trên chiếc ghế đôi rồng, hai chân bắt chéo, hai con rồng trên chiếc ghế phía sau điêu khắc giống y như thật.

Một hàng người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest đen đứng ở hai bên, tất cả đều có khí chất khác lạ.

Đây là tình huống gì vậy?

”Khương Lăng, em lại đây.” Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi đi tới, anh ấy kéo tôi lại, để tôi cùng anh ấy ngồi ở trên ghế đôi rồng, rồi lạnh lùng nói: “Mang vào đây.”

Chu Liễn bước vào quỳ xuống một cái, Chu Nguyên Hạo ánh mắt lạnh lùng: “Nói đi.”

Chu Liễn cúi đầu nói: “Thưa ngài, tôi xin lỗi, tôi đã phản bội cô Khương.”

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Dựa theo nguyên tắc, cậu biết phải làm sao rồi đấy.”

Sau đó, một người đàn ông mặc bộ đồ đen bước vào với một cái khay, trên khay có ba con dao.

Tôi kinh hãi, chẳng lẽ đây chính là ba dao sáu lỗ trong truyền thuyết đó sao?

Chu Liễn cắn chặt răng, tay cầm lấy một con dao đâm vào hõm vai của mình, mũi dao từ sau lưng xuyên ra ngoài.