Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 749




Tôi để xe từ từ rơi xuống, Chu Liễn kinh hãi nhìn lại tôi, tôi lạnh lùng nói: “Anh muốn giết tôi sao?”

“Không… không phải.” Chu Liễn ánh mắt có chút né tránh.

“Xem ra là đúng rồi.” Tôi nói: “Có phải trong bức thư bảo anh làm điều này không? Lisa? Hay là người bố vua cờ bạc của cô ta ở nước ngoài?”

Chu Liễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô không nên tới, cô chỉ làm vướng chân ngài ấy thôi! Chỉ cần có thể làm cho ngài ấy trở thành đế vương thế lực ngầm trong nước, cho dù ngài ấy giết tôi, tôi cũng không có bất kì oán trách nào.” Tôi lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ anh còn muốn giết tôi sao?”

Chu Liễn sắc mặt tái nhợt: “Cô là người dị năng, tôi không giết được cô.”

Tôi mở cửa xuống xe: “Anh tự quay về giải thích với Chu Nguyên Hạo đi.”

Chu Liễn đi theo, tôi liếc mắt nhìn lại anh ta: “Anh vẫn muốn đi theo tôi làm gì vậy? Muốn tìm cơ hội giết tôi sao?”

Chu Liễn do dự một chút mới nói: “Lisa cũng thuê một vài tên dị năng ở tòa nhà phía trước tấn công cô.”

Tôi lạ lùng nhìn anh ta: “Anh không phải rất muốn tôi chết sao? Sao bây giờ lại muốn giúp tôi?”

Anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ đối với những người có siêu năng lực mà nói, những quyền thế mà tôi xem trọng thật ra cũng chỉ là một nắm thóc mà chim sẻ tranh giành. Có lẽ cùng cô quay về đối với tương lai của ngài ấy mới là tốt nhất.”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu được là tốt rồi.”

Tôi tiếp tục đi về phía trước, anh ta ngoan cố đi theo tôi, trong nháy mắt đã đến được tòa nhà mà anh ta nói, tôi vốn định đến đây mua sắm một số thứ, dù sao thì tôi vẫn phải sống ở đây vài tháng.

Có vẻ như lịch trình của tôi đã bị Chu Liễn tiết lộ.

Tôi đi thẳng vào trong tòa nhà, Chu Liễn theo sau, trầm giọng nói: “Cô Khương, nghe nói Lisa đang tìm kiếm những người sở hữu siêu năng lực mạnh mẽ, bên trong còn có thầy nuôi cổ nữa.”

Tôi quay đầu lại và nói với anh ta: “Anh trúng cổ độc rồi.”

“Cái gì?” Chu Liễn không thể tin được.

“Thầy nuôi cổ đó đã thả cổ độc vào trong xe, anh đã trúng cổ độc rồi.” Tôi nói: “Nếu anh không tin tôi, thì hãy nhìn vào ngực của anh xem”.

Anh ta lập tức kéo áo sơ mi trắng của mình ra, để lộ khuôn ngực cường tráng.

Trên ngực anh ta có một dấu vết màu tím đậm, trông giống như một con trùng dài màu tím đang nằm trên ngực.

“Cái này…”

“Lisa chắc chắn đang muốn giết người diệt khẩu, tốt hơn hết là giết cả hai chúng ta, để không ai biết ai đã làm điều đó.” Tôi nói.

Sắc mặt Chu Liễn tái nhợt.

Tôi nói: “Hãy mặc lại áo vào và đi dạo với tôi. Nếu tâm trạng thoải mái, tôi có thể xem xét loại bỏ chất độc khỏi người anh đấy.”

Chu Liễn giật mình: “Cô, cô biết giải độc sao?”

Tôi không còn để ý đến anh ta nữa, nhưng anh ta theo sau, thấy rằng ánh mắt tôi hoàn toàn khác.

Tôi ghé vào nhiều cửa hàng dọc đường và mua rất nhiều đồ xa xỉ, tất cả đều do Chu Liễn cầm hộ, đi bộ mệt rồi tôi ngồi xuống một quán cà phê ngoài trời trên cầu vượt trong trung tâm thương mại và gọi hai tách cà phê. Còn chưa bắt đầu uống, sắc mặt tôi trầm xuống, dứt khoát đứng lên, một cái đèn nổ trước mặt tôi vài mét, nhưng nó dường như đã bị chặn bởi một rào cản vô hình.

“A!” Có người hét lên, đám người náo nhiệt xung quanh cũng hoảng sợ bỏ chạy.