Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 737




Tướng quân Lý chấn động, cười nói: “Nếu có khó khăn như vậy, tôi sẽ không miễn cưỡng nữa.”

Tôi cười không nói gì, tướng quân đối với binh lính dưới tay mình, tất nhiên không phải khống chế tuyệt đối, làm sao có thể cho phép một đám binh lính cường tráng tinh nhuệ, chỉ chăm chăm nghe mệnh lệnh của người khác chứ.

“Còn có một chuyện nữa.” Tướng quân Lý nói: “Đây là một tin tốt. Văn phòng điều tra tài liệu X có một thành viên danh dự uy tín, người này đã thành danh trước khi kiến quốc, bây giờ đã tu luyện đạt đến thất phẩm rồi. Ông ta đã nhiều năm không can thiệp vào thế sự, lần trước tổng bộ điều tra xảy ra chuyện, mới mời được ông ta từ trong núi sâu ra, ở tòa tổng bộ của trấn. Ngô Băng Nhi chính là học trò của ông ta.

Ông ta nghe nói đến chuyện của con gái cô, muốn thu nhận con bé làm đồ đệ, mang theo bên mình dốc lòng bồi dưỡng, cô nghĩ như thế nào?”

Sắc mặt của tôi dần dần trầm xuống, trong lòng dâng lên sự tức giận. Cái gì mà thu nhận con gái tôi làm đồ đệ, bọn họ căn bản chính là nhìn trúng năng lượng của con gái tôi, rất hiếu kỳ đối với con gái tôi, muốn đem con bé tới văn phòng điều tra tài liệu X để nghiên cứu. Nằm mơ đi!

Thái độ của tôi lạnh nhạt nói: “Tuổi của Nguyệt Hy còn quá nhỏ, không thể rời xa bố mẹ được, ý tốt của các vị uỷ viên đức cao vọng trọng, chúng tôi xin nhận tấm lòng.”

Tướng quân Lý vội vàng nói: “Cô Khương, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó.”

Tôi thản nhiên nói: “Nếu Tướng quân Lý không còn chuyện gì nữa, xin mời về cho. Lần trước, cơ thể của tôi bị thương vẫn chưa được chữa lành, tôi cần thời gian để nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Tướng quân Lý còn muốn nói cái gì đó, Vân Kỳ vẫn đứng ở trong góc lập tức chậm rãi đi tới, mỉm cười nói: “Tướng quân Lý vẫn nên trở về đi, nghĩ tới thành phố quỷ bên kia còn có rất nhiều việc phải xử lý.”

Tướng quân Lý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, im lặng trong chốt lát rồi nói: “Ngài Vân, trước kia có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó không?”

Vân Kỳ cười lạnh nói: “Tôi cũng chỉ là một thường dân tầm thường, làm sao có thể gặp qua tướng quân rồi cơ chứ?” “Không đúng, chúng ta nhất định đã gặp nhau rồi.” Tướng quân Lý trầm tư một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sỡ hãi cả kinh: “Là anh sao?”

Vân Kỳ bất động thanh sắc, nụ cười lạnh nhạt: “Tướng quân, mặc kệ ông cho rằng tôi là ai thì cũng đều nhận sai người rồi.”

Sắc mặt Tướng quân Lý đen như đáy nồi, trầm mặc nhìn anh ta một lúc lâu mới nói: “Tôi đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không còn được như trước, có lẽ thật sự đã nhận sai người rồi.”

Nói xong ông ta đứng dậy xin phép ra về, vội vàng rời đi.

Tôi hỏi một cách kỳ lạ: “Các anh thật sự đã gặp qua nhau hay sao?”

Vân Kỳ cười cười, nói: “Đều là chuyện của hơn bốn mươi năm trước, khi đó, ông ta chỉ là một binh sĩ, lần đầu tiên lên chiến trường bị tiếng súng làm cho sợ tới mức trốn trong chiến hào không chịu đi ra. Trận chiến đó đoàn quân của bọn họ đều bị tiêu diệt hết, vào giây phút cuối cùng, cũng chỉ có ông ta làm lính đào ngũ chạy thoát, mới sống sót.”

Tôi hừ lạnh: “Hóa ra chỉ là một kẻ đào ngũ.”

Vân Kỳ tiếp tục nói: “Ông ta cũng coi như có chút chính trực, cũng là vận khí của ông ta tốt, trốn vào một cái hầm, cái hầm kia từng là kho vũ khí tạm thời của quân địch, lúc quân địch rút lui, có một kho mìn chưa chuyển đi. Ông ta đem kho mìn đó chôn trên đường đi ngang qua của quân địch, giết chết vô số quân địch, lập công lớn, mới từng bước có thành quả như ngày hôm nay.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Vậy các anh đã gặp nhau ở đâu?”

Vân Kỳ nói: “Lúc ấy anh cũng ở trong cái hầm đó, ông ta cho rằng anh là quân y đang sơ tán.”

“Anh đi chiến trường làm gì?”

Trong nụ cười của Vân Kỳ mang theo một tia bình tĩnh cùng khát máu: “Chiến trường là nơi có dục vọng nhiều nhất. Mong muốn sống, mong muốn giành chiến thắng, mong muốn cướp bóc, đó chính là món ăn ngon nhất của gia đình chúng tôi. Vì vậy, mỗi cuộc chiến tranh đều có thể sinh ra nhiều quỷ hồn, chiến tranh càng lớn, càng có nhiều người chết, sự ra đời của nó càng mạnh mẽ.”