Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 696




Tôi cười cười, không nói gì nữa, Khương Lăng đúng là một người thiện lương đơn thuần, nhưng Phi Viêm cho tới bây giờ thì không còn lương thiện nữa rồi, nếu kiếp trước tôi tốt bụng và trong sáng như vậy, có lẽ tôi đã sớm bị những con yêu ma xảo quyệt đó cấu xé chỉ còn thừa lại mỗi cái bã trong địa ngục rồi.

Trở lại phòng ngủ, Tống Anh bí mật hỏi tôi: “Khương Lăng, chị định để yên như vậy sao?”

Tôi cười nói: “Voi không cần phải chấp nhặt với kiến, nếu như sau này họ yên phận, không chọc giận đến chị thì chị sẽ coi như không có chuyện gì, nếu như bọn họ vẫn mù quáng cố chấp thì đừng trách chị nhẫn tâm với bọn họ.”

Sau khi giả vờ nghỉ ngơi trong hai ngày, tôi tuyên bố với bên ngoài rằng bệnh của tôi đã được chữa khỏi rồi tiếp tục vẽ bùa. Trải qua việc này, thái độ của nhà họ Chu đối với tôi thoáng cái đã thay đổi.

Đám người hầu trước kia lạnh nhạt với tôi, trong thâm tâm lúc nào cũng coi thường tôi thì bây giờ lại vô cùng nhiệt tình với tôi, suốt ngày hỏi han ân cần, bất kể chuyện dù lớn hay nhỏ đều giúp tôi suy nghĩ, tìm ra cách giải quyết thỏa đáng.

Thấy vậy, tôi không khỏi cảm thán, người hiền thì bị người ta chèn ép, người tốt thì bị người ta chà đạp, đám người này đều là loại tiểu nhân chuyên bợ đít, nếu như bạn nhường nhịn bọn họ thì bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được lòng tốt của bạn, trái lại còn được nước lấn tới, lợi dụng bạn, thậm chí còn chửi bạn là đồ ngu nữa ấy chứ.

Còn một khi bạn đã nhe nanh ra, cho bọn chúng biết bạn là người không hề dễ chơi chút nào thì chúng luồn cúi với bạn, vâng lời với bạn, bảo gì làm nấy.

Trong khoảng thời gian này, một không gian vũ trụ khác được mở ra ở phía đông bắc Hoa Quốc, đến khi không gian đó được kích hoạt thì là lúc trán tôi nóng bừng, Thiên Nhãn cũng bắt đầu có phản ứng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may thật, tôi lại tranh thủ được hai năm rưỡi nữa rồi.

Tôi nhìn sang phía Nguyệt Hy đang chìm trong giấc mộng, con bé vô cùng xinh đẹp, lông mi rất dài, cong vút, giống như hai chiếc quạt nan nho nhỏ.

Nguyệt Hy chính là chìa khóa để giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan của hai thế giới này, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Đột nhiên, điện thoại di động của tôi vang lên, là Uông Lạc gọi đến, nghe giọng của anh ta có vẻ như rất phấn khích: “Em dâu, anh có thể mời em đến trụ sở của Văn phòng điều tra tài liệu X một lát được không? Bọn anh vừa tìm thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ ở xung quanh cột trụ không gian trong phía đông bắc, bọn anh đã chuyển nó đến trụ sở chính rồi.”

“Đó là cái gì vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Anh cũng không biết đó là cái gì, cho nên mới mời em đến xem đấy.” Uông Lạc vẫn không thay đổi được tính tình thích trêu đùa của mình: “Anh sẽ cử người tới đón em ngay lập tức đây.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại phải giao Nguyệt Hy cho Tống Anh trông, sau đó bố trí năm mươi quản ngục làm vệ sĩ cho cô ấy.

Năm mươi quản ngục này cũng đã đủ để giết một quỷ vương ngay tại chỗ rồi.

Người đến đón tôi là một thanh niên rất lạ mặt, tôi lên xe của anh ta, anh ta chở tôi một mạch đến một cung điện cổ, sau khi vào trụ sở của Văn phòng điều tra tài liệu X, một người đàn ông trung niên bước đến đón tôi.

“Cô Khương đấy à, chào cô, chào cô.” Ông ta nhiệt tình bắt tay tôi: “Tôi là trưởng phòng mới được bổ nhiệm của Văn phòng điều tra tài liệu X, tôi tên là Tử Uy.”

Tôi lễ phép gật đầu nói: “Chào ông, trưởng phòng Thượng. Thứ mà các ông tìm thấy bên cạnh cột không gian là gì vậy, tôi có thể xem được không?”

“Đương nhiên rồi, mời cô.” Ông ta xoay người sang ngang, làm động tác “mời”. Tôi đi theo ông ta xuống tầng mười hai dưới lòng đất, trưởng phòng Thượng nói: “Cô Khương, thật sự không dám giấu diếm gì cô, ở chỗ chúng tôi làm bắt đầu từ tầng thứ mười hai trở đi đều là ngục giam.”