Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 690




“Này, không được phép chụp!” Mấy tên vệ sĩ xông lên muốn cướp điện thoại, kết quả là bọn họ cũng sững sờ một chút sau đó lại bắt đầu nhảy múa với cậu Hạ kia, còn cùng một động tác như cậu Hạ, giống như những người bạn nhảy đôi vậy.

Những người khác đều là người thông minh, hôm nay, họ đều hiểu đụng phải một cọng rơm cứng rồi, Tống Anh dùng điện thoại quay lại rất sung sướng, một người vệ sĩ khác chần chờ một chút, sau đó tiến lên nói: “Vị này… Cô à, cô có biết cậu chủ chúng tôi là ai hay không?”

Lời còn chưa nói hết, anh ta cũng bắt đầu nhảy múa quây quần bên trong đám người kia rồi.

“Tôi chả quan tâm mấy người là ai đâu.” Tống Anh lườm anh ta một cái, sau đó phát video vừa ghi hình lại lên weibo, sau đó xoay người lên xe, tôi cười nói: “Tống Anh, em đúng là biết chơi đó nha.”

Tống Anh chớp chớp mắt với Nguyệt Hy: “Nguyệt Hy à, dì Tống Anh vô cùng lợi hại đúng không con?”

Nguyệt Hy dùng sức gật nhẹ đầu: “Dì Tống Anh lợi hại lắm ạ.”

“Được, chờ con lớn rồi dì sẽ dạy cho con.”

“Được ạ.” Nguyệt Hy dùng sức vỗ tay nhỏ của mình.

“Này này!” Tôi bất mãn nói: “Đừng có mà dạy hư con gái nhỏ của tôi.”

Tống Anh phát lên weibo rất nhanh có người chia sẻ điên cuồng, tôi để chú Trịnh giúp đỡ điều tra một chút, cậu Hạ vô cùng nổi danh ở thủ đô, nhà họ Hạ cũng chuyên về buôn bán châu báu, việc kinh doanh đá quý trong nhà rất được.

Anh ta thường xuyên cưỡng đoạt những châu báu trân quý trên tay của người khác, đặc biệt là ngọc phỉ thúy, mỗi lần đều dùng giá cực thấp mua vào, nếu ai không nguyện ý bán cho anh ta, kết quả của người đó sẽ rất thảm, lần trước ở trên phố Ngọc Thạch có cửa hàng mở ra được phỉ thuý màu hoa tử la lan cũng rơi vào trong tay anh ta.

Về phần người mở ra phỉ thuý màu hoa tử la lan, đó là một ông chủ chuyên buôn bán ngọc thạch ở phương Nam, từ đó về sau cũng không còn ai thấy ông ta nữa.

Sở dĩ cậu Hạ kia phách lối như vậy, nghe nói là vì phía trên có người chống lưng, về phần người kia là ai không thể nói là ai được.

Lúc này ở nhà họ Hạ, trên đùi cậu Hạ đang bó thạch cao, kỹ năng nhảy múa của anh ta chẳng ra sao, nên khi thực hiện một động tác có độ khó cao, anh ta đã gãy xương mắt cá chân phải, trên người cũng đầy vết thương, nằm ở trên giường không ngừng kêu đau oai oái.

Bà Hạ ngồi ở bên giường không ngừng lau nước mắt, giận dữ mắng chửi: “Những người đáng chết kia, thế mà dám hại con trai của tôi thành thảm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho các cô ta đâu.”

“Mẹ!” Cậu Hạ bắt lấy tay của bà ta: “Mẹ nhất định phải nói ông ngoại làm chủ cho con.”

Bà Hạ gật đầu, nói: “Nhất định, mẹ nhất định sẽ nói.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, cau chặt lông mày nói: “Đây là chuyện gì vậy hả?”

Bà Hạ nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của ông ta mà chửi: “Hạ Đông Hưng, con trai chúng ta đã thành ra như vậy rồi, ông nói xem, có phải là chúng ta nên báo thù cho thằng bé không?”

Chân mày Hạ Đông Hưng cau chặt hơn, ông ta hỏi cậu Hạ: “Có phải mày lại ra ngoài gây họa cho tao rồi không?”

Bà Hạ nhăn mày, ngăn trước mặt con trai mình, rồi nói: “Hạ Đông Hưng, con của ông bị người ta bắt nạt, ông không định báo thù cho nó, còn ở đó dạy bảo nó, tới cùng ông có phải bố nó không vậy?”

Hạ Đông Hưng nổi nóng nói: “Mẹ chiều con hư, đều do bình thường bà quá dung túng cho nó, nó mới thành như hôm nay.”

Bà Hạ hừ lạnh một tiếng: “Đừng quên thân phận của bố tôi đấy, chỉ cần có ông ấy ở đây, đừng nói con trai tôi giết chết mấy người đó, đoạt đi mấy món phỉ thúy, cho dù giết tới máu chảy thành sông cũng không sao hết.”