Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 674




Tôi cười nói: “Đương nhiên rồi, ngược lại là anh đó cấp dưới làm phản hết rồi, thật là đáng thương.”

Chu Nguyên Hạo không có cảm giác gì nói: “Quỷ quái chúng ta cũng tôn trọng sức mạnh, thế giới quỷ vật, ỷ mạnh hiếp yếu, tương lai khi anh trở về địa ngục, bọn họ sẽ lần nữa đầu quân vào dưới tay anh mà thôi.”

Dừng một chút rồi nói tiếp: “Mà những cấp dưới này của em, chẳng qua chỉ là con cờ trong tay thiên đạo thôi?”

“Coi như là con cờ, cũng là con cờ được thiên đạo yêu quý nhất.” Chu Nguyên Hạo cười nói: “Năm đó trong địa ngục có tin đồn, rất có thể em là con gái do thiên đạo sinh ra.”

Tôi không biết nói gì nữa.

“Vậy mà anh cũng tin sao?”

“Vốn dĩ trước kia không tin, bây giờ tin.”

Tôi trợn trắng mắt.

Thật ra thì, tôi cũng không biết lai lịch của mình, từ khi có trí nhớ đến nay, tôi đã là tướng quân trấn ngục của địa ngục rồi, kiếp trước tôi tới từ nơi nào, có từng có bố mẹ hay không, tất cả đều là một bí ẩn.

Chúng tôi đi theo đường cũ về nhà, bé con ngủ rất say, dường như con bé rất thích nhân gian, hít thở không khí trên phàm trần, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Tôi cũng bị sự dễ thương này hạ gục, hôn lên trán bé con một cái, nhẹ giọng nói: “Bé con à, thật xin lỗi, hai mươi năm trước thật xin lỗi con, mẹ đã để con lại, con yên tâm, bây giờ mẹ sẽ bồi thường cho con.”

Không nghĩ tới tôi mới hai mươi ba tuổi đã làm mẹ, còn là con gái sinh từ kiếp trước nữa chứ.

Mối quan hệ này đúng là phức tạp.

“Khương Lăng, ôm bé con đi theo anh đi.” Chu Nguyên Hạo nhiệt tình thay một bộ quần áo khác, tôi tò mò hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là đi mua đồ cho Nguyệt Hy rồi.”

Anh lái một chiếc Lamborghini lao nhanh vào trong thành phố, suýt bị cảnh sát đuổi theo vài lần, tim tôi cũng sắp nhảy ra ngoài lồng ngực rồi.

“Yên tâm, anh đường đường là một quỷ đế mà ngay cả lái xe cũng không xong thì quả thật không xứng với em.” Chu Nguyên Hạo nói đùa.

Chúng tôi đến trung tâm thương mại tốt nhất Hà Thành, tầng bảy trung tâm thương mại đó toàn là đồ dùng cho trẻ sơ sinh, Chu Nguyên Hạo xem cái gì cũng thấy tốt, cái gì cũng muốn mua, lại còn gọi một nhân viên đến đẩy xe hàng thay chúng tôi nữa.

Kì thật, anh hoàn toàn có thể gọi điện cho chú Trịnh để chú ấy chuẩn bị mọi thứ, thế nhưng anh lại chọn tự mình đưa hai mẹ con chúng tôi đi mua sắm, chọn đồ dùng này nọ, đây mới đúng là niềm vui trong cuộc sống gia đình.

Anh lấy một chiếc váy công chúa màu xanh từ trên giá xuống, lại ướm trên người con gái rồi hài lòng nói: “Chiếc này cũng xinh này.”

Tôi đi mệt tới nỗi ngồi bên ngoài chán nản ngó vào: “Đây không phải quần áo của trẻ bốn, năm tuổi sao?”

“Giữ lại để khi con bốn, năm tuổi rồi mặc.” Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi bất lực: “Vậy không thể để đến lúc con bé bốn, năm tuổi rồi mới mua sao?”

“Chuẩn bị trước thôi, nếu như trong tương lai không còn thịnh hành kiểu dáng này nữa thì cứ vứt đi thôi.”

Anh ấy bình thản đáp.