Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 672




Động tác của anh vô cùng cẩn thận, giống như đang vẽ tranh lên trên quả hạnh đào, đá hắc quang nứt ra từng mảnh, khe hở thẳng đến bé con trước mặt, sau đó anh đưa tay ra, bé con tựa như lông chim, chợt lay động ra khỏi mặt đá.

Anh ôm lấy con vào trong ngực, nét mặt cực kỳ dịu dàng.

“Oa!” Vừa ra khỏi đá hắc quang, đứa bé lập tức cất tiếng khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

“Đây chính là con gái anh đấy.” Anh nhẹ nhàng sờ lên mặt bé: “Dáng vẻ thật giống anh, em nhìn đôi mắt này, mũi này nữa, đúng là cùng một khuôn đúc ra với anh.”

Tôi thật không biết nói gì: “Con còn nhỏ như vậy, làm sao nhìn ra được giống hay không chứ?”

Chu Nguyên Hạo tự quyết định: “Con gái anh trông thật giống anh, sau này nhất định là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”

Tôi không vui nói: “Chẳng lẽ giống em thì không đẹp nghiêng nước nghiêng thành sao?”

Chu Nguyên Hạo đã vui đến quên mất phương hướng nói: “Vừa giống anh, vừa giống em, tương lai chính là người đẹp nhất ở cả hai giới.”

Tôi đưa tay đỡ trán, anh ấy không phải quỷ đế Thừa Hạo sao? Làm thế nào mà vừa nhìn thấy con gái đã trở nên trẻ con ấu trĩ như vậy roiò?

Chu Nguyên Hạo ôm con gái lên, tay anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng mỉm cười nói: “Khương Lăng, cảm ơn em.”

Trong nụ cười của tôi có phần hạnh phúc, cũng có phần đau khổ.

“Khương Lăng, con gái chúng ta sao cứ khóc không ngừng vậy?” Chu Nguyên Hạo nóng nảy nói: “Có phải con bé bị bệnh không? Anh là hồn thể, sẽ không làm con bị thương chứ?”

“Yên tâm, thân thể bé con vô cùng khỏe mạnh, sẽ không bị bệnh đâu.” Tôi ôm lấy con: “Chỉ là con đang đói nên mới khóc thôi.”

Chu Nguyên Hạo vội vàng nói: “Vậy em cho con bú sữa nhanh lên.”

Trên trán của tôi bắt đầu nổi gân xanh: “Bây giờ em làm gì có sữa! Tối hôm qua anh mới ăn xong mà đã quên rồi hả?”

Anh đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Nên cho con uống cái gì đây?”

“Trong phủ tướng quân có một ít ngọc dịch quỳnh tương, có thể đút cho con uống.”

Chúng tôi quay lại phủ, tìm được từ trong ngăn kéo một cái bình ngọc, mở nắp ra, một mùi thơm làm người ta say mê bay ra.

Bé con hít nũi một cái, khóc càng to hơn.

Tôi rót ngọc dịch vào trong miệng bé, chỉ rót mấy giọt bé con đã cười thỏa mãn rồi, tiếng cười lanh lảnh ngọt ngào.

Nhìn thấy nụ cười kia, tôi cảm thấy băng của cả thế giới đều bị nụ cười này hòa tan, thế giới chỉ còn lại ánh mặt trời ấm áp.

Chu Nguyên Hạo cũng bị sự dễ thương này cuốn lấy, ôm lấy bé con nói: “Anh cũng muốn đút cho con mấy giọt.”

Tôi lại liếc mắt nhìn anh: “Ngọc dịch quỳnh tương là dùng một loại hoa vô cùng quý ở tầng thứ chín địa ngục, từ nhụy hoa của dạ quang trắng tạo thành, có thể bổ sung nguyên khí, bồi bổ thân thể, nhưng cũng vì dược tính quá tốt nên tuyệt đối không thể ăn nhiều, nếu không cơ thể sẽ nổ tung mà chết, người lớn còn vậy chứ đừng nói bé con nhỏ như vầy.”

Chu Nguyên Hạo đặt toàn bộ sự chú ý lên người con gái, bỗng nhiên anh kích động nói: “Khương Lăng, em nhìn kìa, con nắm lấy ngón trỏ của anh rồi.”

Tôi lại tiếp tục không biết nói gì lần nữa: “Con nít đứa nào cũng vậy, đó là bản năng nắm đồ vật.”