Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 657




Chúng tôi vội vàng nhanh chóng chạy đến chỗ có tiếng pháo nổ, Chu Nguyên Hạo nói: “Anh đã bảo bọn họ đi bày binh bố trận trước Ổ quỷ, một khi đám quỷ xổng ra khỏi lồng thì mới có thể dễ dàng giết chết chúng. Bây giờ vừa đúng buổi trưa, là lúc dương khí thịnh vượng nhất trong ngày, bên dưới Ổ quỷ, ngoại trừ mợ chủ nhà họ Lục và vong trẻ sơ sinh đã bị anh đánh bị thương ra, những hồn ma còn lại đều cấp thấp, mọi người nhất định phải rất an toàn mới đúng.”

Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, lên xuống vài lần đã đến dưới chân núi, ở nơi xa đã nghe thấy tiếng chấn động vang vọng chói tai.

“A!” Tôi hét lên miệng tiếng, chân quỳ xuống đất, ôm lấy ngực của mình, sắc mặt trắng bệch.

Chu Nguyên Hạo vội vàng lo lắng đỡ lấy tôi: “Em làm sao vậy?”

Tôi nắm lấy vạt áo trước của Chu Nguyên Hạo, kinh hãi mà hét lên: “Nguyên Hạo, trụ không gian, trụ không gian sụp đổ rồi.”

“Cái gì cơ?” Sắc mặt của Chu Nguyên Hạo cũng thay đổi.

Giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện đám mây đen dày đặc, che kín cả bầu trời, cả bầu trời đều bị chìm trong bóng tối, âm khí nặng nề làm cho cây cối xung quanh bắt đầu khô héo từng chút một, vào mùa xuân những chiếc lá mới cuộn tròn lại rồi chuyển sang màu vàng, cuối cùng dần dần rơi xuống. Chúng tôi dường như bước vào trong đống hoang tàn.

“Khanh khách…”

“Hi hi…”

“Khặc khặc khặc…”

Cả một đám tiếng khóc tiếng cười vang lên, lúc chúng tôi đến, nhìn thấy phía dưới đầy xác chết, mà ở phía xa kia có trong một ngôi miếu thổ địa được xây dựng bằng đá, có vô số con quỷ bay ra, tiếp tục nhảy múa trên không trung. Dưới đất tràn ngập những xác chết trẻ tuổi mặc quân phục màu rằn ri, lúc trụ không gian bị sụp đổ đã sản sinh ra một sức mạnh to lớn lập tức phá vỡ kinh mạch của bọn họ, khiến họ chết ngay tại chỗ. Phong ấn cổ đại đã hoàn toàn bị phá vỡ, có một số binh lính còn một chút hơi thở, những con ma đó lập tức bay đến tranh giành, hút lấy tinh khí của bọn họ, ngay lập tức bọn họ bị hút hết trở thành một cái xác khô.

Sắc mặt của tôi trắng bệch. Đột nhiên, một cánh tay nắm lấy tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, chính là trưởng đoàn Lý Đức Trọng trẻ tuổi, tôi nhanh chóng đỡ lấy anh ta lên, cho anh ta uống một viên thuốc chữa trị.

Tôi cau mày, kinh mạch bị đứt đoạn, cho dù có thể sống lại cũng chỉ là một người tàn tật thôi.

Chu Nguyên Hạo nghiêm nghị nói: “Trưởng đoàn Lý, đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố vấn Chu…” Lý Đức Trọng nói ngắt quãng: “Con ma nữ kia… Mạnh, mạnh quá, chúng tôi vừa mới bày trận, cô ta đột nhiên lao ra, vũ khí của chúng tôi căn bản không thể làm cô ta bị thương, cô ta đã giết rất nhiều anh em binh lính của chúng tôi, cô ta nói với chúng tôi, hôm nay chúng tôi sẽ chết ở đây. Vừa nói xong, có thứ gì đó phát nổ, chúng tôi…”

Tôi giữ lấy vai của anh ta, quan sát xung quanh rồi hỏi: “Người nhà họ Diệp và người thuộc văn phòng điều tra tài liệu X ở đâu?”

“Bọn họ đều bị bắt đi rồi.” Lý Cương Vân nói: “Ma nữ bắt lấy hết bọn họ đưa vào trong Ổ quỷ, nói muốn dùng bọn họ để làm thức ăn cho con trai của cô ta.”

Tôi nhẹ nhàng đặt anh ta sang một bên, cắn lấy ngón trỏ, muốn vẽ một trận pháp lên trán anh ta, có trận pháp này ở đây, mấy con ma quỷ sẽ không dám đến tiếp cận anh ta nữa.

Nhưng anh ta lắc đầu, đau đớn nói: “Cô Khương, cố vấn Chu, tôi biết, cho dù tôi có thể sống tiếp thì thì cũng chỉ là một người tàn phế, tôi không muốn nửa đời sau nằm trên giường, ngay cả đi vệ sinh cũng cần có người phục vụ. Làm ơn, hãy giải thoát cho tôi đi.”

Tay tôi run rẩy một chút: “Không, đội trưởng Lý, anh phải sống, người nhà anh vẫn đang chờ anh trở về cơ mà.”