Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 623




Tôi thản nhiên cười nói: “Quả nhiên đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi, không đáng mặt đàn ông, đến cả người thân của mình mà còn dám giết chết.”

Chú ba cười thầm: “Ông trời đối xử với mình quả thật không tồi. Người không chỉ ban cho mình vô số báu vật, mà còn ban cho mình một mỹ nhân đẹp tuyệt trần thế này.”

Vừa nói, ông ta không chờ nổi nữa xông lên phía trước: “Người đẹp à, chơi với ông đây một lát, hầu hạ tôi thật tốt vào, có như thế thì tôi mới không giết cô.”

“Đúng là ngu xuẩn.” Tôi vừa hất tay cái mà ông đã văng ra ngoài, ông ta hoảng sợ nhìn tôi: “Cô, cô là ai?

Làm sao cô lại có năng lực như vậy?”

Tôi mở lòng bàn tay của mình, và sau đó hơi siết chặt ngón tay vào nhau, tứ chi trên người ông ta bị bẻ vặn vẹo tới mức kêu răng rắc.

Chú ba gào thét thảm thiết, như đang điên cuồng van xin thương xót, ánh mắt tôi lạnh lùng, như thể đó không phải là một con người, mà là một con cừu non đang chờ bị giết thịt vậy.

Một nụ cười khát máu hiện lên trên khóe miệng tôi, phất tay một cái, dưới thân ông ta có một ngọn lửa đang chuyển động, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể ông ta, ông ta không ngừng gào thét từ khi lửa bắt đầu lan đến bên cạnh cho đến khi bị lửa thiêu chết.

Một mùi thịt kỳ lạ tràn ngập trong không khí, sự khó chịu trong lòng tôi cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Vân Kỳ bước tới nói: “Sau này những chuyện như thế này cứ giao cho anh làm, không thôi lại làm bẩn tay em.”

Tôi cười lạnh nói: “Những kho báu cất trong hang động này của anh thực ra chỉ là mồi nhử thôi đúng không, để cho những người này tự mình tìm đến, để họ tự tàn sát lẫn nhau, khát vọng mãnh liệt của bọn họ chính là món ăn ngon nhất của anh.”

Tôi nhìn xung quanh: “Xung quanh hang động này có một trận pháp, có thể làm bành trướng dục vọng của con người, vừa rồi tôi suýt chút nữa đã rơi vào trận pháp của anh rồi.”

Vân Kỳ cười bất lực: “Đúng là không có chuyện gì có thể giấu được em cả.”

Tôi đẩy mạnh một cái khiến anh ta ngã xuống đất, sau đó tách hai chân ra rồi cưỡi lên người anh ta, tôi lướt ngón tay trên má anh ta và nói: “Anh đúng là quá hợp gu của tôi đấy.”

Nói xong, tôi cúi người xuống, đè lên vai anh ta, thè chiếc lưỡi hồng nhỏ của mình và lướt qua nơi nào đó trước ngực anh ta.

Cơ thể của anh ta đột nhiên cứng lại, trong miệng vang lên một tiếng rên rỉ vô cùng động lòng người, lưỡi tôi xoay qua xoay lại, cơ thể anh ta khẽ rung lên theo sự chuyển động của tôi.

Tôi như có lửa đốt trong người, ý thức có chút mơ hồ, miệng hơi lẩm bẩm: “Nguyên Hạo…”

Đột nhiên, cơ thể hoàn hảo dưới người tôi cứng đờ trong chớp mắt, tôi tự mình nhận ra điều gì đó, nhúc nhích một hồi rồi đứng dậy.

“Khương Lăng.” Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt có một sự phẫn nộ không thể nào che giấu được: “Tại sao vậy? Cho dù là đang mê muội em cũng không có cách nào quên được anh ta sao?”

Tôi hất tay anh ta ra và nói với gương mặt lạnh lùng: “Tôi không muốn nhắc đến anh ta nữa.”

Vân Kỳ từ phía sau ôm lấy tôi nói: “Anh ta là con ma trong tim em, là con ma ẩn sâu trong lòng em, nếu em không giải quyết một cách dứt khoát thì em sẽ mãi mãi bị anh ta làm phiền.”

Ánh mắt tôi trầm xuống, trong mắt hiện lên một chút sát ý lạnh lùng.

“Anh sẽ giúp em giải quyết anh ta.” Anh ta thì thầm vào tai tôi.

Tôi ngắt lời anh ta rồi trầm giọng nói: “Tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần anh phải giúp đỡ đâu.”

Tôi trực tiếp đi ra ngoài, sau lưng tôi là tiếng thở dài não nề của anh ta.

Ánh trăng mơn man, tôi đến gần ngôi biệt thự của mình, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đang tưới nước cho mấy cây Cỏ tụ linh.

Ánh trăng đầu xuân trong veo và lạnh lẽo như một làn sương gạc, khẽ chiếu lên cơ thể anh, nhưng lại bị cành cây rậm rạp cắt đi, để lại những mảng bóng lốm đốm trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Dường như anh cảm nhận được điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc: “Khương Lăng sao?”

“Nguyên Hạo.” Tôi cười nhạt với anh, anh đặt ấm nước xuống, bước nhanh đến bên cạnh tôi: “Không phải là anh đang nằm mơ đấy chứ?”

Tôi mở rộng hai tay nhào vào lòng anh, vẻ mặt anh vô cùng ngạc nhiên, ôm tôi thật chặt, ôm chặt đến nỗi dường như muốn khảm sâu tôi vào trong người anh vậy, giống như một khi buông tay ra thì tôi sẽ bay mất vậy.

“Nguyên Hạo.” Tôi ngẩng đầu lên, khóe môi hơi cong lên “Anh từng nói chỉ cần tôi có thể tha thứ thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì, đúng không?”