Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 620




Một đôi tay vòng sau lưng tôi vươn đến, vòng lấy thắt lưng tôi, đưa một ly máu vào tay tôi.

“Khương Lăng, em có thích không?” Anh ta mặc một chiếc áo tắm màu trắng, dịu dàng nói.

Tôi vừa uống máu vừa nói: “Thế gian thật sự đẹp, thật khó có thể tưởng tượng trước kia tôi nhốt mình cả ngày trong cửa hàng bán hoa tang nho nhỏ đó, hoàn toàn không biết hưởng thụ chút nào.”

Vân Kỳ nói: “Chỉ cần em có hứng thú, anh sẽ dẫn em hưởng thụ tất cả niềm vui trên nhân gian.”

“Vậy sao?” Ngón tay tôi nâng cằm anh ta lên, trêu đùa: “Có phải điều kiện tiên quyết là anh muốn tặng mình cho tôi không?”

Một nụ cười câu hồn đoạt phách xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Vân Kỳ: “Sẵn lòng cống hiến sức lực vì tướng quân.”

Tôi nở nụ cười, ngón tay vuốt dọc theo cằm rồi dần xuống yết hầu của anh ta, dần trượt xuống ngực, tháo đai lưng áo ngủ, đầu ngón tay xẹt qua bụng anh ta.

Hô hấp của anh ta dần trở nên dồn dập, vội cởi áo ngủ trên người, mở hai tay ôm lấy tôi.

Tôi nhẹ vươn tay đè lưng anh ta lại, thản nhiên nói: “Từ từ.”

Anh ta dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt phượng tuyệt đẹp đã sớm bị tình dục nhuốm đầy, mê mang hỏi: “Khương Lăng?”

“Hôm nay tôi không có hứng thú.” Tôi bình tĩnh đẩy anh ta ra, anh cười gượng gạo: “Khương Lăng, cô thật sự rất tàn nhẫn.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống một chỗ nào đó của anh ta. Quả nhiên là đã “chống dậy” cả rồi, hơn nữa độ dài cũng rất tốt.

Tôi cười khẽ: “Không phải bất cứ ai cũng có thể hầu hạ được tôi đâu.”

Anh ta đi tới, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi một cái: “Anh sẽ thỏa mãn em mà.”

Anh ta ra khỏi phòng, tôi tiếp tục nhìn thành phố dưới kia, nhưng gương mặt lại vô cùng u ám.

Tại sao, tại sao tôi đã rơi vào ma đạo rồi, vậy mà khuôn mặt của Chu Nguyên Hạo vẫn hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi đây?

Rõ ràng là cơ thể của tôi có cảm tình với Vân Kỳ, vì sao chỉ cần nghĩ đến anh ấy là tôi lại không tự chủ được từ chối anh ta?

Chu Nguyên Hạo, anh cứ vậy mà chiếm vị trí quan trọng trong lòng tôi, lẽ nào chỉ có giết anh thì tôi mới có thể loại bỏ sự ảnh hưởng của anh đối với tôi thôi sao?

Đêm nay, cứ lặng lẽ như vậy trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, một người hầu gái mang quần áo và trang sức đến cho tôi, cô ấy còn ghen tị nói với tôi rằng Vân Kỳ đã tỉ mỉ chọn từng món đồ cho tôi một đấy.

Tôi nhặt sợi dây chuyền lên, trên mặt nó là một viên kim cương hình giọt nước, rất lớn, kích cỡ phải đến 10 carat. Xung quanh đính chuỗi hạt trân châu màu xanh đậm.

“Viên kim cương này được gọi là ngôi sao của địa ngục.” Cô hầu gái cũng là một võng lượng, cô ấy hâm mộ nói với tôi: “Nửa tháng trước, ông chủ đã đem nó về từ một buổi đấu giá ở nước ngoài. Ngài ấy còn nói rằng nhất định cô sẽ thích nó.”

Khóe môi tôi giật giật, nở nụ cười nhàn nhạt, đeo sợi dây chuyền vào, nhìn mình trong gương, hài lòng nói: “Đẹp lắm, tôi rất hài lòng.”

“Có thể được em thích thì viên kim cương này coi như cũng đáng giá một chút.” Vân Kỳ bước vào phòng, đứng sau lưng tôi, cúi đầu hôn lên vai trần của tôi.

“Khương Lăng, đi theo anh nào.” Anh ta thì thầm vào tai tôi, hơi thở nóng rực như thiêu đốt cả những suy nghĩ lung tung của tôi.

Anh ta đưa tôi đi chơi, đưa tôi đến một cái hồ ở ngoại ô thành phố Nghi Thành.

Cái hồ này chưa bị ô nhiễm, nước trong xanh, mặt nước còn phản chiếu những đỉnh núi trập trùng bên hồ, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình đẹp tuyệt trần.

Anh ta khoát tay một cái, nước gần bờ đột nhiên tách ra hai bên, để lộ ra một cái cầu thang đi xuống, anh ta chìa tay cho tôi, khẽ nói: “Khương Lăng, đến đây.”

Tôi đi theo anh ta xuống cầu thang, bên dưới có một động phủ ngầm, vừa bước vào tôi đã thấy vô số đồ trang sức bằng vàng bạc, thư pháp cổ và tranh vẽ chứa trong động phủ đó.

Tôi nhặt bừa một chuỗi ngọc lục bảo màu xanh biếc từ một chiếc giương gỗ lớn, hỏi: “Những thứ này là gì vậy?”