Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 608




Y tá lấy lại bình tĩnh, nói: “Trong bệnh viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều ma, người chết rất nhiều. Cô gái này là một bậc thầy bắt ma, cô ấy đã cứu chúng tôi, bảo chúng tôi trốn trong phòng làm việc của bác sĩ.

Vốn dĩ là đang nấp yên lành, kết quả là con gái của trưởng khoa Trần tới, cô ta nói mình ở phòng khám bệnh xin chúng tôi mở cửa cho cô ta vào. Thế nhưng bên ngoài có nhiều ma quỷ như thế, cô ta sao có thể sống sót mà từ phòng khám bệnh chạy tới khu nằm viện được?”

Cô ta nuốt ngụm nước bọt, nói tiếp: “Chúng tôi đều nghĩ rằng cô ấy là ma quỷ biến thành, trên ti vi cũng không phải đều nói như thế sao? Cho nên mấy người nam trong đó áp chế trưởng khoa Trần, không cho ông ta đi mở cửa. Kết quả, kết quả người ở bên ngoài kia thật sự là con gái của trưởng khoa Trần. Ông ta lúc đó điên tiết lên muốn trả thù chúng tôi, thừa lúc chúng tôi không để ý mà chạy tới xé toạc bùa dán trên cánh cửa. Tôi chỉ nhớ có một bóng ma vọt vào, chuyện sau đó thì không biết gì nữa.”

Chu Nguyên Hạo nhíu mày: “Cô gái này đâu rồi?”

“Cô ấy đi rồi, nói là đi tìm đường thoát, cũng không biết đã tìm được hay chưa.” Y tá nơm nớp lo sợ mà nói: “Không lẽ cô ấy cũng…”

Chu Nguyên Hạo lấy chu sa ở trên trán của cô ta vẽ một bùa chú quỷ, lạnh giọng cắt lời của cô ta: “Nếu như cô ấy chết dễ như thế, vậy không phải là Khương Lăng mà tôi quen biết.”

Lúc này, tôi đang nhìn hai cô gái ở trước mặt mình, vẻ mặt của các cô ấy đều mờ mịt: “Khương Lăng?”

Tôi vừa định lên tiếng nói gì đó, bỗng nhiên các cô ấy lại kinh hãi chỉ ra phía sau lưng của tôi. Tôi quay đầu nhìn những xác chết di dộng kia đều đứng lại ở cửa phòng phẫu thuật, tất cả đều trừng đôi mắt không có mí mắt về phía chúng tôi.

Tôi hét lớn một tiếng: “Đi nhanh.”

Hai người kia lập tức nhảy dựng lên chạy về phía trong hành lang, tôi lấy một xấp bùa chú lớn từ trong tay nải ra.

Bùa trấn thi!

Loại bùa chú chuyên dụng dùng để đối phó với xác chết di động.

Những cái xác di động đó giống như nhận được mệnh lệnh, tất cả đều điên cuồng xông về phía tôi, tôi lùi về sau một bước ném một lá bùa trấn thi về phía bọn chúng, ở trên không hình thành một trận pháp hình bát quái ngũ hành.

Đối với với đám này dĩ nhiên là dùng gương bát quái trấn thi là tốt nhất, nhưng trên mặt gương có một chỗ bị khuyết, tôi chỉ có thể lấy bùa chú đắp lại.

Tôi niệm chú, bát quái lơ lửng trên không trung do bùa chú tạo thành phát ra ánh sáng màu vàng kim, bắt đầu chuyển động.

Đám xác chết di động kia đều được bao phủ hoàn toàn bên dưới luồng ánh sáng vàng kim đó, đột nhiên giống như bị nhấn phải nút tạm dừng, động tác của tất cả bọn chúng đều dừng lại, vẻ mặt nghệt ra lại vẫn giữ nguyên tư thế trước đó.

Tôi thấp giọng thở dài, nói: “Các người đã không còn hồn phách nữa, cho dù có sống thì cũng chỉ là những quái vật vô tri vô giác, chỉ biết ăn thịt người. Tôi vẫn nên tiễn các người đi một chặng vậy.”

Dứt lời, tôi cắn ngón trỏ, lấy ra một lá bùa vẽ một đường quỷ chú, ném vào trong trận bát quái. Ngay lập tức, trận bát quái sáng choang, những xác chết di động kia từng đợt ngã xuống, ngổn ngang chồng chất.

Tôi thấp giọng thở dài, nói: “Hy vọng kiếp sau, các người có thể đầu thai vào chỗ tốt.”

Tôi xoay người tới chỗ hành lang, vẻ mặt của Lâm Khả Khanh và Tống Anh hồi hộp đợi tôi, ai cũng bị dọa sợ tới run lẩy bẩy.

Tôi hơi nheo mắt, vẻ sợ sệt này rất có thể là giả vờ.

“Nơi này không an toàn.” Tôi nghiêm mặt nói: “Đưa người nhà họ Tống theo, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”

Lúc chúng tôi cùng nhau xuống cầu thang trở lại tầng năm, không có ai ở đó cả. Cửa phòng làm việc của bác sĩ cũng mở toang, toàn bộ người ở bên trong đều không thấy đâu cả.

Không ổn! Xảy ra chuyện rồi.

Sắc mặt Tống Anh trắng bệch vọt chạy vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, thấp giọng kêu một tiếng, tôi không ngăn được: “Bố, mẹ!”

Tôi và Lâm Khả Khanh không còn cách nào khác đành đuổi theo vào cửa phòng chăm sóc đặc biệt đang khép, cô ta vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy bố Tống và Mẹ Tống, còn có cả Tống Hoàng Minh đều ở đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Bố mẹ, mọi người còn sống, thật sự là quá tốt rồi.”