Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 595




Trong vòng ba phút, tất cả đều được xử lý xong, tôi ngáp một cái và nói: “Các người muốn tự mình đi ra hay là muốn tôi ném các người ra ngoài đây?”

Vốn dĩ đã đủ mất thể diện rồi, nếu lại bị tôi ném ra ngoài vậy thật đúng là quá mất mặt.

Tần Chính Nam cụp đuôi, chạy khỏi ra cửa hàng, còn không quên quay đầu lại mắng hai câu: “Các người cứ đợi đó, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Tôi liếc mắt, cái loại lời kịch gì đây, chỉ số IQ này vẫn là nên đừng mang ra ngoài, rất mất mặt.

Tống Anh bất mãn nhìn đám người vây quanh xem, phất tay nói: “Đều giải tán đi, giải tán hết cả đi, các người cho rằng xem mấy chuyện máu chó này hay ho lắm sao.”

Đúng lúc này, chủ cửa hàng cầm một con dao ra, khuôn mặt tức giận nhìn tôi: “Đồ bị hỏng do ai bồi thường đây?”

Tống Anh nhỏ giọng ấm ức nói: “Vừa nãy thì ông đã chạy đi đâu mất tiêu rồi? Hiện tại thấy chúng tôi là con gái, da mặt mỏng liền đi ra giễu võ dương oai muốn chúng tôi bồi thường sao?”

Tôi từ trong túi lấy ra một xấp tiền màu đỏ, đặt ở trên bàn rồi nói: “Chúng ta đi.”

Về tới phòng ngủ, Tống Anh có chút ngượng ngùng: “Chị Khương Lăng, số tiền đó coi như là chị giúp em trả trước, em sẽ trả lại cho sau.”

“Chuyện tiền bạc để nói sau đi, trước tiên em hãy nói cho chị biết chuyện xảy ra vừa rồi là chuyện gì đi đã.”

Tống Anh khuôn mặt khổ sở, nói: “Tần Chính Nam kia, bố của anh ta là ông chủ một mỏ than, nghe thầy bói nói một cô gái sinh vào tháng tám có thể làm cho nhà bọn họ phát triển thịnh vượng, còn có thể sinh cho nhà bọn họ cậu quý tử để nối dõi. Kết quả bọn họ tìm tới tìm lui, liền tìm tới em, nhất định muốn em phải lấy anh ta, còn cho bố mẹ em một khoản tiền rất lớn, bố mẹ em cứ như vậy mà bán em cho anh ta.

Em thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa trở về để kết hôn, cũng may chị họ em tốt với em, lén lút gọi điện thông báo cho em, bảo em ngàn vạn lần đừng trở về nên em mới thoát khỏi một kiếp nạn này.”

Tôi không tim không phổi cười: “Vậy em kết hôn đi, ông chủ mỏ than thfi chắc chắn là có rất nhiều tiền.”

“Dẹp dẹp!” Tống Anh khinh thường nói: “Ai thèm quan tâm đến mấy đồng tiền hôi thối đó, em đối với cái loại xe buýt công cộng ai cũng trèo lên được thì không có chút hứng thú nào đâu.”

Lúc này ngay cả Lâm Khả Khanh cũng không nhịn được nở nụ cười, Tống Anh giận dữ nói: “Còn cười!

Các người vậy mà còn cười!”

“Thật không ngờ, dáng người em nhỏ con như vậy, sân bay phía trước, sườn đồi phía sau, vậy mà còn có tướng vượng phu, lại còn sinh con nối dõi tông đường?” Tôi cười nói: “Thầy bói kia vừa nhìn cái đã biết chính là kẻ giang hồ lừa đảo rồi.”

Lâm Khả Khanh bình thường đều là bộ dạng mặt lãnh đạm vô cảm, hiện tại cũng không nhịn được cười phá lên: “Đâu phải là sân bay đâu, rõ ràng là bánh bao nhỏ.” Dừng lại một chút, lại nói thêm: “Bánh bao nhỏ vượng phu đó nha.”

“Hai người muốn bị đánh đúng không!” Tống Anh liền nhào tới, chúng tôi náo loạn ầm ĩ, trong lúc nhất thời, cái gì mà yêu hận tình cừu, cái gì mà hai thế giới chồng lên nhau, tất cả đều bỏ lại phía sau, cả người thoải mái lên rất nhiều.

Trên đường trở về, tôi mua một đống thức ăn có hàm lượng calo cao, hiển nhiên nếu muốn hồi phục thân thể thì tôi phải không ngừng ăn, ăn càng nhiều, tôi sẽ hồi phục càng nhanh.

Cao Thanh Hoàng vẫn còn đang ở trong phòng tu luyện hồi phục thân thể, tôi đem mấy chục cân thịt bò cắt thành miếng, bỏ vào một cái nồi to để nấu. Thịt bò không dễ nấu, tôi không thích tiêu tốn nhiều thời gian cho nên liền dùng lửa địa ngục để hầm, tôi khống chế lửa rất tốt, không để lửa lớn làm cháy nồi, nhưng thịt bên trong lại chín vừa tới. Rất nhanh mùi hương thấm nhuần lòng người liền bay ra ngoài, chỉ vài phút sau liền nghe thấy tiếng của Cao Thanh Hoàng ở bên ngoài nói: “Thơm thật.”

Tôi mỉm cười nói: “Vừa hầm xong đấy, anh đến đây, nếm thử xem sao.”

Tôi đặt toàn bộ nồi lớn lên bàn ăn, Cao Thanh Hoàng ngửi thấy mùi thịt, giơ ngón tay cái lên với tôi: “Tôi không ngờ tài nghệ nấu ăn của em lại tốt như vậy.”

Tôi tự hào nói: “Không phải tôi khoe khoang đâu, món thịt hầm này, tôi mà xưng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất đâu.”

Cao Thanh Hoàng cầm lấy cái thìa lớn, múc đầy thịt bò vào cái thìa, bắt đầu ăn, anh ta ăn rất nhã nhặn nhưng động tác lại rất nhanh, hơn ba mươi cân thịt bò, chưa đến nửa giờ đã bị anh ta ăn hết sạch, ngay cả nước dùng cũng húp hết sạch luôn.