Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 585




Tôi lo lắng nắm tóc mình. Đây chính là một con quỷ vương trung cấp, cho dù tôi không để ý đến sống chết của bản thân, cũng chỉ có bị nó hành hạ mà thôi.

Ngay lúc này, tôi chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, quay đầu nhìn một cái, là Tư Hoàng Lăng dẫn người của phòng điều tra đặc biệt vọt vào, “Khương Lăng.” Từ Hoàng Lăng cau mày hỏi: “Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Sao các anh lại vào đây?”

Tư Hoàng Lăng đẩy mặt nạ chống độc lên, lộ ra gương mặt cương nghị: “Quân đội đã đến, bên ngoài có quân đội đóng giữ. Vừa rồi trung tâm thương mại xảy ra động đất, tôi lại không liên lạc được với các cô, sợ các cô xảy ra chuyện.”

Tôi cười khổ nói: “Các anh vào thì có ích gì cơ chứ? Cột trụ không gian nằm ở bên dưới, nhưng bên dưới còn có một con quỷ vương trung cấp trấn giữ. Tất cả chúng ta đi xuống, cũng không đủ cho nó chém giết đâu.”

Lúc này, một viên cảnh sát đi theo sau lưng Chu Nguyên Hạo cũng đẩy mặt nạ chống độc lên trên đỉnh đầu, chính là Lưu Tuấn Dũng. Sắc mặt cô ta nghiêm nghị, cao giọng nói: “Cho dù là chịu chết, cũng phải thử một lần, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn quê hương của chúng ta biến thành địa ngục?”

Tôi tiếp tục cười khổ. Nếu như chịu chết có ích, tôi đã sớm nhảy xuống đó tìm quỷ vương liều mạng rồi.

Đáng tiếc là không có cách nào gọi được quân Trấn Ngục, bằng không…

Đột nhiên tôi chợt nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên nhìn những người trước mặt. Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện và đào tạo, thành viên của phòng điều tra đặc biệt đã lên đến mười người, phần lớn bọn họ đều là cảnh sát mới vừa ra trường, trong lòng có nhiệt huyết bảo vệ quốc gia.

Nhìn ánh mắt của bọn họ, tôi biết, lần này bọn họ đi vào, là ôm quyết tâm liều chết.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “E là có biện pháp, nhưng mà, các anh sẽ phải trả giá rất lớn.”

Sắc mặt Tư Hoàng Lăng nghiêm trọng: “Khương Lăng, cô có biện pháp gì không?”

Tôi nói: “Tôi có thể khiến thực lực của các anh tăng mạnh, ít nhất có được thực lực của quỷ tướng.”

Mọi người cả kinh, trong ánh mắt có hơi mừng rỡ, nhưng lại có chút lo lắng.

Tư Hoàng Lăng nói: “Chúng tôi phải trả giá thế nào?”

Tôi gằn từng chữ nói: “Các anh không còn là người phàm, cũng không có cách nào quay lại cuộc sống của người phàm được nữa. Cột trụ không gian có thể chống đỡ được mười năm. Trong vòng mười năm, các anh phải trú đóng ở chỗ này, bảo vệ Cột trụ không gian. Các anh không thể kết hôn, không thể hiếu thuận với bố mẹ, thậm chí còn rất có khả năng không được nhìn thấy ánh mặt trời trong vòng mấy năm, các anh có tình nguyện hy sinh như vậy không?”

Tư Hoàng Lăng trầm mặc chốc lát, quay đầu lại nhìn về phía các cảnh sát trẻ tuổi, nói: “Chuyện này liên quan đến cả đời của mọi người, tôi hy vọng mọi người hãy cẩn thận cân nhắc. Nhưng mà phải nhanh, nếu không thì hy sinh của chúng ta sẽ không có chút ý nghĩa nào.”

Tôi kinh ngạc nói: “Hoàng Lăng, anh cũng muốn hy sinh sao?”

“Đương nhiên.” Anh ấy nghiêng đầu, nhìn tôi nói: “Tôi là chỉ huy của bọn họ, không thể để cho bọn họ hy sinh, mà tôi lại tham sống sợ chết được.”

“Nhưng anh là Phó Cục trưởng.” Tôi nói: “Anh xuất thân từ nhà nòi, vốn có tiền đồ tốt đẹp, anh không nên lãng phí cuộc đời còn lại của mình ở nơi này.”

Tư Hoàng Lăng cười khổ một tiếng, nói: “Khương Lăng, một khi hai giới chồng nhau, nhân gian sẽ bị địa ngục ăn mòn, ngày tận thế đến, khi đó còn tiền đồ nữa không? Còn con nhà nòi nào nữa? Tất cả chúng ta đều sẽ trở thành lương thực của quỷ dữ mà thôi.”

Ánh mắt anh ấy kiên định như đá: “Thà như vậy, không bằng để cho chúng tôi hy sinh. Ít nhất, chúng ta có được mười năm, nói không chừng có thể nghĩ ra được cách đối phó.”

“Khương Lăng, điều này đáng giá.”

Nhìn ánh mắt của anh ấy, bỗng nhiên tôi có một loại xúc động muốn khóc.

Lúc này, Lưu Tuấn Dũng tiến lên một bước nói: “Tôi cũng nguyện ý. Trước khi đến, chúng tôi cũng đã ôm quyết tâm liều chết, đều đã viết xong di thư, tuyệt đối sẽ không lâm trận chạy trốn.”

Tôi nói: “Mọi người cần phải hiểu rõ, chết chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhưng lần hy sinh này, là hy sinh cả đời, mọi người đều còn trẻ, có thể chịu được sao?”