Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 580




“Xác máu là động vật quần cư, đây chẳng lẽ là xác máu dọn hang ổ tới đây luôn sao? Mày mẹ nó còn dám cào mặt của tao, mày không có mặt nên ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của tao đấy à?” Tôi tức giận mắng, sau đó túm lấy đầu con xác máu kia, đem phù hoả nhét vào trong miệng của nó. Tôi nhìn ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trong miệng xác máu, đốt gương mặt xương trắng kia cháy đen thui. Sau đó tôi đánh một quyền vào trên mặt nó, trực tiếp đánh đầu nó nát vụn thành từng mảnh nhỏ.

Cao Thanh Hoàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tôi, tôi lập tức lộ ra đôi phần cười khổ.

”Xem ra đúng là không thể chọc ghẹo phụ nữ, phụ nữ mà hung dữ lên còn đáng sợ hơn cả cọp cái nữa.”

Tôi lườm anh ta một cái, anh ta lại còn dám nói tôi là cọp cái à?

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tầng bốn bán đồ dành cho nam, cửa vừa mở ra, tôi lập tức ngửi thấy một mùi cỏ xanh nồng đậm.

Tôi cúi đầu xem xét, mặt đất cả tầng lầu mọc lên một tầng rêu xanh thật dày, trên vách tường còn mọc ra một thứ gì đó hơi dài giống như nhựa đường.

Tôi liếc mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy người đàn ông làm nhân viên bán hàng ở trên vách tường đối diện, anh ta đã bị cái thứ tương tự như nhựa đường dán dính chặt lại, chết đến nỗi không thể nào thảm thương hơn lại. Hai mắt người nọ vẫn còn mở lớn, tròng mắt giống như sắp sửa lồi ra ngoài rồi.

Thân thể của anh ta đã bị nhựa đường hòa tan, Cao Thanh Hoàng lộ ra biểu cảm buồn nôn. Anh ta cảm thấy dạ dày cuồn cuộn từng cơn, nhịn không được nghiêng đầu nôn mửa liên tục.

“Là cỏ ăn thịt người.” Tôi cúi đầu nhìn rêu xanh dưới chân, thời gian chỉ mới hơn mười giây, rêu xanh đã tiến vào bên trong thang máy, tôi nhấc chân lên, đáy giày rõ ràng đã bị ăn mòn, kéo ra một sợi dịch nhầy buồn nôn giống như nước mũi.

“Đây là rêu xanh cắn nuốt, dịch nhầy của nó có thể hòa tan bất kỳ thứ gì.” Tôi bình tĩnh nói: “Người bên trong tầng lầu này, đoán chừng đa số đều bị nó hòa tan hết, ăn ngay tại chỗ mất rồi.”

Cao Thanh Hoàng tưởng tượng đến tình cảnh kia một chút, lại thừa nhận không được ói ra.

Tôi lấy một gói chu sa lớn từ trong túi ra, đưa cho anh ta cùng nhau thoa lên trên người. Chu sa là vật chí dương, bình thường có thể áp chế những thực vật cấp thấp sinh trưởng bên trong địa ngục này.

Tôi cố ý bôi một tầng trên đế giày rồi mới giẫm lên, rêu xanh không còn bài tiết ra dịch nhầy, chúng tôi lập tức đi tới trước cửa gian phòng trong góc kia. Trên cửa treo một cái biển kim loại, viết ba chữ cái VIP bằng tiếng Anh.

Tôi đang định gõ cửa, lại bị Cao Thanh Hoàng ngăn cản, anh ta thấp giọng nói: “Em còn nhớ rõ cô gái lúc trước đã nói gì không?”

Trong lòng tôi run lên, cô gái kia nói quản lý của cô ta điên rồi, muốn làm nhục bọn họ, cô ta chạy trốn ra ngoài.

Nếu như vậy thì… chẳng lẽ không có người chạy ra sao?

Tôi phóng sức mạnh tinh thần của mình ra ngoài, bên trong là một cảnh tượng giống như địa ngục vậy.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi không mà hưởng, bụng ông ta còn lớn hơn cả phụ nữ mang thai mười tháng. Ông ta đang ôm một cô gái trẻ tuổi, vẫn đang hưởng lạc, mà hai cô gái trẻ tuổi khác thì đang bị mấy tên bảo vệ thân thể cao to cường tráng xâm phạm.

Cửa phòng VIP này cách âm rất tốt, bên trong làm ầm ĩ như vậy, bên ngoài rõ ràng không hề nghe thấy gì cả.

Lúc trước tôi từng đọc qua không ít tiểu thuyết ngày tận thế, trong sách có nói, ở thời điểm khi tận thế tới, bản tính gian ác nhất bên trong con người sẽ lộ ra ngoài. Những người thường ngày thoạt nhìn thành thật lương thiện, nói không chừng chớp mắt sẽ cho bạn một đao.

Tôi vốn còn cảm thấy trong sách nói rất khoa trương, bây giờ xem ra, là tôi đã coi thường cái ác bên trong nhân cách con người rồi.

Lúc này, tôi phát hiện có một cô bé đang bị trói ở cây đèn treo trên trần nhà, cô bé nhìn một người phụ nữ trong đó đang bị các nhân viên bảo vệ làm nhục, khóc lóc la lên: “Mẹ, mẹ ơi, các người buông mẹ tôi ra.”

Phía sau, một tên bảo vệ đội mũ nghiêng ngã nói với quản lý: “Quản lý Lý, tôi thấy cô bé này không tệ, hay là để cho tôi chơi nhé?”