Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 567




“Ông chính là người đầu tiên.” Tôi nói. Trưởng phòng Vương ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Được rồi, sau khi cuộc đấu giá tối nay kết thúc, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp và mời các gia tộc lớn và chưởng môn phái đến để thảo luận về các biện pháp đối phó. Trước đó, xin hai người giữ bí mật chuyện đó để tránh hoảng loạn.”

“Điều này chúng tôi tự nhiên biết.” Tôi đứng dậy: “Không làm phiền Trưởng phòng Vương nữa, tạm biệt.”

Vừa đi hai bước, tôi bỗng nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, cực kỳ choáng váng, thiếu chút nữa không đứng vững đợc nữa, Cao Thanh Hoàng tới đỡ tôi, tôi lại nhìn thấy trong lỗ mũi anh ta chảy ra máu tươi đen như mực.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ vào trưởng phòng Vương, giận dữ nói: “Ông, ông đã đầu độc chúng tôi sao?”

Trưởng phòng Vương ngồi đằng sau bàn trà, trên khuôn mặt ông ta nở một nụ cười nham hiểm: “Đây là độc hạc đỏ, không có thuốc giải độc.”

Tôi lảo đảo lùi lại sau hai bước, đâm vào vách tường, từ từ xụi lơ ngồi xuống, vẻ mặt không dám tin: “Tại sao? Sao ông lại làm thế?”

Trưởng phòng Vương nhàn nhã pha trà, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, tràn ngập mỹ cảm: “Rất đơn giản, tu vi của tôi bị kẹt ở lục phẩm sơ cấp quá lâu, mãi chưa được thăng cấp. Linh khí phàm trần vốn rất mỏng manh, mấy năm nay rừng rậm càng ngày càng ít, linh khí càng thêm mỏng hơn, cứ tiếp tục như vậy, tôi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện được thăng cấp nữa. Nhưng nếu địa ngục ăn mòn phàm trần, linh khí phàm trần cũng sẽ nồng đậm như địa ngục, báu vật nhân gian cũng càng ngày càng nhiều, đến lúc đó đừng nói là thất phẩm, cho dù có là bát phẩm, cửu phẩm, cũng không phải vấn đề với tôi.”

Tôi giận dữ hét lên: “Đến lúc đó quỷ vật hoành hành, trăm họ lầm than, chẳng lẽ ông không quan tâm chút nào hay sao?”

“Tại sao tôi phải quan tâm cơ chứ?” Trưởng phòng Vương cười lạnh: “Chỉ là một đám người phàm mà thôi, sinh mệnh chỉ ngắn ngủi chưa tới trăm năm. Một khi tu luyện tới cửu phẩm, tôi sẽ có tuổi thọ ngàn năm. Một con voi có phải quan tâm đến cuộc sống của con kiến hôi không?”

Vẻ mặt Cao Thanh Hoàng phẫn nộ, các bộ phận trên mặt đều chảy máu: “Cầm thú! Ông căn bản không xứng làm người tu đạo.”

Trưởng phòng Vương cúi đầu uống một ngụm trà: “Tu đạo vốn là đối nghịch với trời mà đi rồi mà. Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường, sau này đối với tôi, cho dù có lũ lụt ngập trời, cũng không có quan hệ gì với tôi cả!”

“Ông!” Tôi run rẩy chỉ vào ông ta: “Ông nhất định sẽ không được chết tử tế đâu.”

“Tôi có chết tử tế hay không thì không ai biết, nhưng cô sẽ sớm chết thôi.” Trưởng phòng Vương đặt tách trà đập nặng nề trên bàn, tôi té ngã xuống đất, nắm lấy cổ mình, không ngừng co thắt, máu chảy ra trước mắt như nhuộm đỏ cả thế giới. Bóng tối hoàn toàn sụp đổ, tôi phun ra một ngụm máu cuối cùng, hoàn toàn ngừng thở.

Trưởng phòng Vương thản nhiên nói: “Người đâu…”

Người thanh niên trước đây bước vào: “Giám đốc có gì phân phó ạ?”

“Mang xuống cho tôi, đốt sạch sẽ, một chút mảnh vụn cũng không thể giữ lại.” Trưởng phòng Vương nói. “Vâng.”

Trưởng phòng Vương đứng dậy, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, chất đầy trong đôi mắt của ông ta là sự điên rồ và phấn khích: “Cuối cùng thì thời thế cũng muốn thay đổi rồi.”

Màn đêm buông xuống, trong căn phòng vừa mới được xây dựng, chưởng môn và nhân vật chủ chốt của các môn phái lớn và các gia tộc lớn đều đã tụ tập, mỗi người ngồi ở vị trí của mình, người quen biết nhau thì thấp giọng nói chuyện, chờ tới khi buổi đấu giá bắt đầu.

Đến tám giờ tối, trong hội trường vang lên tiếng chuông, đây là dấu hiệu bắt đầu đấu giá của chợ ma, trong hội trường lập tức yên tĩnh lại.

Trưởng phòng Vương mặc vest bước lên bàn đấu giá với nụ cười tươi tắn, nói: “Chào mừng mọi người đã đến với cuộc đấu giá ngày hôm nay. Lần tổ chức chợ ma trước đã là sáu mươi năm trước rồi, do một vị thượng cổ tu sĩ thời xưa cử hành, thu hoạch lần đó khiến cho giới tu đạo ở Hoa Quốc chúng ta có được sự thịnh vượng suốt nhiều năm như vậy. Trong nháy mắt, đã là sáu mươi năm rồi, trời cao thương xót, chúng tôi lại chiếm được một số tài nguyên phong phú. Vương Thiên Ân tôi có thể chủ trì một kỳ chợ ma như vậy, nhìn thấy giới tu đạo Hoa Quốc phát triển lớn mạnh, Hoa Quốc chúng ta thịnh vượng đến thế này, đời này không còn hối tiếc gì nữa rồi.”