Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 559




Tôi tức giận đến mức xì khói, cũng không thèm quan tâm đến chuyện khác nữa, nói mà không hề lựa lời: “Tôi không hối hận chút nào khi ném anh vào hồ dung nham. Nếu như anh còn tái phạm, tôi sẽ kéo hình phạt của anh thêm một ngàn năm nữa!”

Anh ta vừa lật tay, trong tay bèn xuất hiện chiếc roi Hắc Long điện quang, giọng nói của anh ta lạnh lẽo đến thấu xương: “Hôm nay, trong số các người đừng hòng ai sống sót được mà ra khỏi đây.”

Cao Thanh Hoàng quay đầu lại, nói với tôi: “Trong cơ thể anh ta có thứ gì đấy thì phải.”

“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Chúng tôi có chung dòng máu cho nên tôi cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể anh ta, nó đang điều khiển anh ta.” Cao Thanh Hoàng nói.

Đầu tôi ong ong, quả nhiên Chu Nguyên Hạo đã bị Khương Kha làm gì đó rồi.

“Vật khống chế anh ta ở chỗ nào vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Ở sau gáy đấy.”

Tôi ghé vào tai Cao Thanh Hoàng, thì thầm nhỏ hết mức với anh ta: “Anh yên tâm, đừng nóng vội làm gì, tôi sẽ lấy vật đó ra.”

Cao Thanh Hoàng nghi ngờ nhìn tôi, cuối cùng anh ta gật đầu.

Nhìn thấy chúng tôi đứng gần nhau như vậy, Chu Nguyên Hạo nghĩ rằng chúng tôi đang diễn trò anh anh em em ở đây, anh tức đến mức siết chặt nắm đấm, các khớp ngón tay của anh trắng bệch, hét lên, chiếc roi Hắc Long điện quang phát ra ánh đèn màu đỏ muốn đánh thẳng vào người chúng tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, quay người lại và bước tới chắn trước mặt Cao Thanh Hoàng, roi Hắc Long điện quang muốn đánh thẳng vào mặt tôi, nếu như đánh trúng chắc giờ đầu tôi nứt toác ra rồi.

Gương mặt anh biến sắc, cơ thể khẽ di chuyển một cái, cây roi quẹo ngoặt sang hướng khác trước mặt tôi rồi đập thẳng xuống mặt đất cạnh chỗ tôi đứng, làm nứt một mảng trên nền đất đá.

Tôi hít một hơi thật sâu và đưa tay phải về phía anh, biến một ngọn lửa địa ngục hóa thành một con rồng lửa và bay về phía anh, Cao Thanh Hoàng trong tay cầm một thanh trường đao, chân nhón lên một chút, xông tới.

Chu Nguyên Hạo lùi lại nửa bước, dùng roi Hắc Long điện quang đánh vào con rồng lửa, con rồng lửa bị chẻ làm đôi thì thanh đao của Cao Thanh Hoàng cũng lao đến.

“Choang!” Tiếng va chạm vang lên ken két, thanh đao chém vào roi Hắc Long điện quang, anh ta roi xẻ chiếc roi thành một đường thẳng, chặn lại con dao.

Cao Thanh Hoàng và Chu Nguyên Hạo bắt đầu đánh nhau, cả hai đều được truyền thừa từ tộc Hiên Viên, chiêu thức võ công có phần giống nhau, nhưng suy cho cùng thì Chu Nguyên Hạo từng là một quỷ đế sống hàng nghìn năm, kỹ năng chiến đấu của anh ta đương nhiên không phải là thứ mà Cao Thanh Hoàng có thể so sánh được.

Tôi siết chặt nắm đấm, cũng xông đến phía trước.

Từ sau khi thăng lên ngũ phẩm, tốc độ của tôi cũng nhanh hơn, sức lực cũng mạnh hơn, cơ thể cũng linh hoạt hơn, những võ công trong đều thì càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Nhưng chung quy lại, hai người chúng tôi cộng lại đều không phải là đối thủ của Chu Nguyên Hạo.

Chỉ đành đánh liều, được ăn cả ngã về không thôi.

Cao Thanh Hoàng múa thanh trường đao, thanh đao xoẹt qua để lại một luồng băng giá. Chu Nguyên Hạo lấy tay chặn lại thanh đao đó, trên cánh tay anh hình thành một tầng băng tuyết, nhưng anh đột nhiên siết chặt tay, mảnh vụn băng bắn ra tung tóe, nắm đấm của anh lại lao tới.

Chúng tôi đánh cả tiếng đồng hồ, cả ba người chúng tôi đều bị thương, đặc biệt là Cao Thanh Hoàng, anh ta là người luôn bảo vệ tôi cho nên bị thương nặng nhất.

Cuối cùng, anh ta bị Chu Nguyên Hạo đánh một roi vào xương sống, ngã nhào xuống đất, sau đó Chu Nguyên Hạo đạp mạnh chân xuống.

Cao Thanh Hoàng phản ứng vô cùng nhanh, liền lăn vài vòng dưới đất, cái chân ấy rơi mạnh xuống đất khiến một tảng đá nứt ra.

Chu Nguyên Hạo nhanh chóng đánh thêm một roi, đánh đến nỗi da thịt của Cao Thanh Hoàng bị xé toạc ra. Khi chiếc roi của anh ấy đánh xuống, tôi xông đến ôm lấy cánh tay của anh ấy Anh ấy vốn dĩ có thể đánh tôi bay sang bên kia, nhưng cơ thể của anh ấy đột nhiên cứng ngắc, anh ấy dừng tay lại.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, anh ấy thần người một lúc, sau đó cười lạnh nói: “Sao vậy, thấy tôi đánh sắp thắng rồi, ngọn núi mà cô tìm được để dựa vào lại không thể dựa được nữa nên chuyển hướng sang nịnh hót lấy lòng tôi đấy sao?”

“Đừng giết anh ta.” Tôi nói từng chữ một.

Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt lại: “Cô muốn bảo vệ anh ta sao? Thật đáng tiếc, tôi sẽ không cho cô cơ hội này. Tôi sẽ chặt đứt từng miếng thịt của anh ta trước mặt cô.”

Nói đoạn, anh ấy như muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi đột nhiên duỗi tay ra nói: “Anh còn nhớ cái này không?”

Trong lòng bàn tay tôi đặt một miếng ngọc bích nhỏ bằng một đồng tiền xu, trên đó có khắc hình mặt trăng và thỏ ngọc vô cùng tinh xảo.

Khi Chu Nguyên Hạo nhìn thấy khối ngọc bích thì sững sờ một lúc.