Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 540




“Đừng, đừng bắn.” Đột nhiên một bóng người trong bụi cây đi ra: “Đội trưởng Sa Dương, là tôi!”

Sa Dương đứng hình, lấy ra đèn pin mắt sói, kinh hoàng nói: “Trương Hữu Nam, là cậu sao?”

Trương Hữu Nam là đội phó của đội tìm kiếm cứu trợ, là một đội trưởng trong quân đội và cũng là thiếu úy.

Trương Hữu Nam lúc này toàn thân rách nát, trên mặt toàn bùn đất, trông vô cùng bẩn thỉu, anh ta kích động chạy lại: “Đội trưởng Sa, thật sự là các anh sao, tôi còn cho rằng lần này tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.”

Tôi nheo mắt nhìn Trương Hữu Nam từ trên xuống dưới, Chu Nguyện Hạo ôm lấy vai tôi, ra hiệu tôi không cần lên tiếng.

“Trương Hữu Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sa Dương hỏi: “Sao anh lại thành ra nông nỗi này chứ? Những người khác đâu rồi?”

Vòm mắt Trương Hữu Nam đột nhiên đỏ hoe: “Đội cứu trợ chúng tôi tổng cộng có hai mươi lăm người, chỉ còn sống được năm người, còn lại đều đã chết hết rồi.”

“Sao lại như vậy?” Sa Dương lại hỏi.

“Chúng tôi gặp phải một đám xác khô, những cái xác khô đó đánh mãi không chết, gần mười người trong chúng tôi phải bỏ mạng, thì mới có thể thoát khỏi đám xác khô đó.” Trương Hữu Nam nghẹn ngào nói: “Sau đó chúng tôi lại gặp phải…”

Nói đến đây, anh ta căng thẳng nhìn xung quanh, đột nhiên một âm thanh truyền đến, Trương Hữu Nam nhanh chóng nói: “Bọn chúng lại đến rồi, nhanh, đi theo tôi.”

Tôi quay đầu lại, thấy vô số bóng đen đang lao ra từ mọi hướng, tôi cau mày, những cái bóng đen này có lẽ nào là… “Nhanh lên!” Sa Dương lớn tiếng ra lệnh, chúng tôi theo Trương Hữu Nam đến tận một hang động, sau khi vào hang, những bóng đen đang đuổi theo phía sau chúng tôi cũng đột nhiên rút lui.

Trong hang rất tối, quân lính lấy đèn pin mắt sói ra soi, Trương Hữu Nam nói: “Hang này rất an toàn, những thứ bên ngoài đều sợ không dám vào.”

Tôi chợt hỏi khẽ: “Tại sao lại không dám vào?”

Trương Hữu Nam liếc nhìn tôi nói: “Tôi cũng không biết nữa.”

Tôi còn muốn nói gì nữa, Chu Nguyên Hạo lại lắc đầu với tôi, chúng tôi cứ đi theo Trương Hữu Nam vào sâu trong động, đột nhiên Trương Hữu Nam phấn khởi chạy về phía trước vài bước, lớn tiếng nói: “Tôi mang theo bọn họ đến rồi.”

Sa Dương sửng sốt: “Trương Hữu Nam, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Tôi ấn vai Sa Dương và nói: “Anh ta đã không còn là Trương Hữu Nam nữa rồi.”

Chưa kịp dứt lời, Trương Hữu Nam đột nhiên quay người lại, đôi mắt anh ta chuyển sang màu xanh lục sẫm, tiếp đó, chúng tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt, một bóng đen to lớn xuất hiện sau lưng anh ta.

Thực ra đó là một con nhện, một con nhện khổng lồ, có kích thước bằng một căn phòng và điều đáng sợ nhất là trên lưng con nhện có rất nhiều đầu.

Đầu người.

Con nhện mở cái miệng khổng lồ và nuốt chửng Trương Hữu Nam, tiếp đó, một cái đầu khác mọc trên lưng nó, gương mặt trông giống hệt Trương Hữu Nam.

“Đội trưởng, nhìn kìa, đó là Phước Tấn!” Một người lính chỉ vào cái đầu trên lưng con nhện và nói lớn.

Một người khác cũng kinh hãi hét lên: “Đó là Phó Bửu! Còn có Trần Hoàn, bọn họ đều ở đây!”

Cũng chính là thành viên của đội đều đã bị con nhện này ăn thịt!

Mắt Sa Dương đỏ tới mức như thể sắp nhỏ máu, anh ta giơ súng lên và bắn vào con nhện.

Mà sắc mặt tôi rất khó coi, nếu tôi nhớ không sai, con nhện này rõ ràng là sinh vật sống ở tầng địa ngục thứ năm – Nhện đầu người!

Làm sao sinh vật vốn ở địa ngục lại có thể xuất hiện ở một nơi như vậy? Có lẽ nào trong rừng Song Vận, cũng xuất hiện con đường thông tới địa ngục sao?

Viên đạn bắn trúng vào con nhện đầu người nhưng dường như bắn trúng một tấm siêu hợp kim, tất cả đều bật ra xa, nó bất ngờ há miệng phun ra một sợi tơ trắng, quấn quanh người một quân sĩ như cái bánh chưng.

“Vũ khí bình thường không thể đối phó với nó được.” Tôi lớn tiếng nói: “Tất cả lui ra đi!”

Sa Dương dẫn đầu mọi người vừa đánh vừa lui, tôi lao về phía trước, dang hai tay ra, một đốm lửa xanh bùng cháy trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy hai ngọn lửa lửa địa ngục, con nhện đầu người theo bản năng lùi lại một bước, hai tay của tôi khoanh tròn trước ngực, ngọn lửa địa ngục bay lơ lửng và ngưng tụ thành một quả cầu lửa.

Nhện đầu người đột nhiên nổi giận lên, tất cả những cái đầu trên lưng nó phát ra tiếng thét chói tai, tiếng hét vô cùng kinh khủng, làm cho màng nhĩ của tôi chấn động một hồi, tất cả quân sĩ kia đều bịt tai lại, cúi xuống đau đớn.

Tôi chịu đựng cơn đau dữ dội, ném ngọn lửa địa ngục ra, con nhện đầu người phun ra một chùm tơ nhện lớn và lăn về phía tôi. Ngay khi ngọn lửa địa ngục nhiễm vào sợi tơ, nó nhanh chóng lan rộng và thiêu rụi các giác quan của nó.