Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 538




Chu Nguyên Hạo cười: “Nếu đã như vậy thì anh và em cùng đi.”

“Còn em, còn em.” Khương Kha lao đến.

Đến cả bé chó Đa Đa cũng nhìn tôi sủa hai tiếng.

Tôi chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.

Ba người chúng tôi ngồi trên máy bay mà tướng quân Cao đã sắp xếp, vừa xuống máy bay, xe quân đội của cảnh vệ ông cụ Cao đã đến đón chúng tôi, chúng tôi lập tức đi đến rừng Song Vận.

Trong trại tạm trú của đội tìm kiếm cứu nạn, tôi đã gặp đội trưởng đội cứu nạn tên là Sa Dương, nghe nói anh ta là đại đội trưởng trong quân đội, tuổi trẻ tài cao, và đã lập được vô số chiến công.

Đội trưởng Sa Dương nhìn thấy ba người chúng tôi, cảm thấy bất mãn nói với phó đội trưởng đứng bên cạnh: “Văn Biên, đây chính là những cao thủ mà tướng quân Cao đã nói đến đó sao?”

Phó đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy, thưa đội trưởng.”

Sa Dương cảm thấy không vui, nói: “Các anh học chủ nghĩa duy vật suốt hai mươi năm đều thành công cốc rồi, thật sự tin vào thứ quỷ thần này sao.”

Tôi bình thản nói: “Thích thì tin, không thích thì đừng tin.”

Sa Dương hoàn toàn cho rằng tôi là kẻ lừa đảo, bèn gọi điện cho tướng quân Cao, kết quả lại bị tướng quân Cao mắng cho một trận.

Sắc mặt Sa Dương đen đến mức như có thể vắt ra cả nước than, anh ta bất mãn nhìn chúng tôi, nói: “Chúng tôi đi cứu trợ, đường đi có nguy hiểm đến đâu cũng phải đi, người phụ nữ như cô ta đi theo không phải sẽ kéo chúng ta chậm lại hay sao sao?”

Nói xong anh ta lại quay ra nhìn Khương Kha bên cạnh tôi: “Còn thằng nhóc này, trông không khác gì con gái, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ rồi, về sau không đi nổi nữa, không lẽ còn phải để quân của chúng ta cõng sao?”

Khương Kha khó chịu chớp chớp mắt.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhặt lên một cái ống thép không rõ từ đâu ra, dùng lực vặn mạnh một cái, vặn nó thành hình vòng xoắn, còn dùng tay bóp chặt đầu ống thép lại, sau đó ước tính trong lòng bàn tay: “Cái này có thể làm vũ khí rồi.”

Sa Dương và quân sĩ xung quanh nhìn tôi giống như đang nhìn một con quái vật.

Hành động này của tôi đã khiến tất cả mọi người phải im lặng, Sa Dương trầm lặng một lúc, bắt đầu giới thiệu tình hình bên trong rừng Song Vận cho chúng tôi.

Anh ta cầm một cái bản đồ, chỉ vào nơi đã được khoanh tròn, nói với chúng tôi, đây là nơi sâu nhất của rừng Song Vận mà Cao Thanh Hoàng đã phát hiện ra, nó có tên là hang Đuổi Gió, bọn họ hỏi thăm một thôn ở gần đó, người trong thôn nói là cái hang này không bình thường, nếu như chẳng may có người đi lạc vào trong đó thì sẽ không thể ra được nữa.

Lúc trước đội cứu trợ có mời một người trong thôn làm người dẫn đường, nhưng đối phương vừa nghe là hang Đuổi Gió đã lập tức từ chối, nhưng khi bọn họ cho tiền, có một người trong thôn tham tiền nên đã đi, bây giờ không có tin tức gì, nhiều người dân còn lập nên cả hàng rào, không ai chịu làm người dẫn đường, có cho bao nhiêu tiền thì bọn họ cũng không làm.

Bây giờ, đội cứu trợ chỉ có thể dựa vào định vị của vệ tinh bắc đẩu và bản đồ để tìm đến hang Đuổi Gió mà thôi.

Tôi vô cùng vui mừng, thật may lần này tôi đã đưa cả Đa Đa đi cùng.

Nuôi Đa Đa lâu như vậy, tôi phát hiện nó có một kỹ năng đặc biệt, mũi của nó vô cùng thính, chỉ cần nó đã ngửi một mùi bất kỳ, không cần biết cách bao xa, nó đều có thể tìm được chủ nhân của mùi hương đó.

Chúng tôi tìm một cái áo Cao Thanh Hoàng đã mặc qua, cho Đa Đa ngửi, nó khịt mũi và lập tức chạy về phía rừng sau sủa.

Tôi vuốt đầu nó: “Đa Đa, mày ngửi được gì rồi à?”

Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu lên, chạy về phía bụi cây, gặm lấy một vật gì đó, sau đó nhả xuống dưới chân tôi.

Sắc mặt tôi thay đổi, đó là một cánh tay.

Cũng không biết là để được bao nhiêu lâu rồi, cánh tay này đã hoàn toàn biến thành xác khô rồi.

Sắc mặt Sa Dương trầm xuống: “Bình thường một xác chết phải ở một nơi vô cùng khô khan mới biến thành xác khô được, không khí ở rừng Song Vận ẩm thấp thế này, lại còn có thú dữ, sao có thể xuất hiện một cái xác khô thế này?”

Chu Nguyên Hạo cầm lấy cánh tay kia, nói: “Vết cắt này là do một vũ khí sắc nhọn tạo thành, âm khí rất nặng, mọi người nên cẩn thận một chút.”