Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 509




Tôi vội vàng cầm lấy ấm nước bên cạnh, giả bộ tưới nước cho hoa, đến một góc hẻo lánh, tôi thấy một đóa hoa trắng nho nhỏ nở trong một khe hở, nó thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt như vậy, nhưng lại có sức sống cứng cỏi như thế.

Tôi nhịn không được đưa tay sờ sờ nó, bỗng nhiên, nó truyền cho tôi một tin tức.

Ba ngày sau, vào đêm trăng tròn, đúng 12 giờ đêm.

Trong lòng tôi chợt động, đây là ý gì?

Tin tức mà bông hoa truyền cho tôi đứt quãng, không hoàn chỉnh.

Chẳng lẽ là Chu Nguyên Hạo sao?

Chu Nguyên Hạo biết tôi có thể giao lưu với thực vật, cho nên anh đã bảo đóa hoa trắng này truyền tin tức cho tôi, về phần anh làm sao trồng được hoa trong nhà kính này, thì tôi không biết.

Nhưng mà, điều này nói rõ Chu Nguyên Hạo đã tìm thấy chúng tôi rồi, hơn nữa, anh ấy dự định vào đêm trăng tròn sẽ làm chút gì đó.

Từ từ, đêm trăng tròn? 12 giờ đêm?

12 giờ đêm trăng tròn, là thời điểm không gian không ổn định nhất, lúc này, dễ dàng xuất hiện con đường thông tới địa ngục nhất.

Chu Nguyên Hạo định lúc này, mở con đường này một lần nữa, đẩy Lục Thương Quyền quay về địa ngục.

“Chị?” Khương Kha kỳ quái nhìn tôi.

Tôi cười với cậu ấy, đang muốn nói chuyện này cho cậu ấy, lại nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo.

“Đi, đi xem.” Tôi nắm tay Khương Kha từ trong nhà kính đi ra, thấy một xe việt dã dừng ở trước cửa, hai con phi cương mở cốp xe ra, lôi ba cô gái dung mạo xinh đẹp từ bên trong xe ra.

Ba cô gái đó đều bị trói bằng dây thừng, trong miệng có nhét khăn mặt, đang hoảng sợ giãy dụa.

Phi cương vác các cô lên vai, bước nhanh vào trong nhà. Khương Kha nói: “Chị, các cô ấy hình như là ba ngôi sao nữ rất nổi tiếng gần đây, thành lập một nhóm nhạc, tên là “Thời đại Thiếu Nữ”.

Chân mày tôi cau lại, đi theo qua, phát hiện mấy con phi cương mang ba cô gái về hướng thư phòng.

Chẳng lẽ các cô là đồ ăn đêm nay của Lục Thương Quyền sao?

Tôi nhịn không được đi qua, hai con phi cương trông coi trước cửa thư phòng, chúng nó chặn trước mặt chúng tôi, ánh mắt lạnh như băng.

“Để cho bọn họ đi vào đi.” Trong thư phòng truyền đến tiếng của Lục Thương Quyền.

Hai con phi cương lùi sang một bên, tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện ba cô gái đó đã bị ném trên tấm thảm màu trắng, gương mặt chứa đầy vẻ hoảng sợ, nước mắt sớm đã làm trôi đi lớp trang điểm tinh xảo của bọn họ Lục Thương Quyền ngồi đằng sau chiếc bàn gỗ lim, hai con phi cương đã mang các thiếu nữ vào lạnh lùng nhìn chúng tôi một cái, nói: “Thưa ngài, đây là lễ vật chúng tôi dâng cho ngài.”

Ánh mắt Lục Thương Quyền đảo qua đảo lại trên người ba cô gái đó, cuối cùng dừng lại trên người của cô gái bên trái.

Gã ta chỉ chỉ vào cô gái đó, nói: “Đứa này ở lại, mấy đứa khác các người hưởng dụng đi.”

“Vâng, cảm ơn ngài ạ.” Hai con phi cương kia lộ ra nụ cười âm tà, đi qua kéo hai thiếu nữ đó đi, chỉ để lại cô gái tóc dài.

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy khí chất của cô gái này có chút giống với tôi.

Lục Thương Quyền đứng lên, đi tới trước mặt chúng tôi, ý vị thâm trường nhìn chúng tôi: “Hai người tìm đến tôi, là muốn đến cầu tình, để tôi buông tha các người sao?”

Tôi nuốt nước miếng, nói: “Anh Lục này, ba cô gái này, chỉ có mười sáu tuổi thôi.”

“Mười sáu tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất.” Lục Thương Quyền chậm rãi đi tới trước mặt cô gái tóc dài, nâng cằm của cô bé ấy lên, nói: “Bé gái ở tuổi này, chất lượng thịt vào hạng tươi non nhất, máu cũng trong sạch nhất, là thứ đồ ăn mà tôi thích nhất.”

Tôi cắn chặt răng, nói: “So với máu của tôi thì thế nào?”

Lục Thương Quyền nâng mí mắt lên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, nói: “Thế nào, cô muốn dùng bản thân tới cứu cô ta sao? Hai ngày nay tôi chỉ uống máu của của cô, nhưng lại chưa ăn thịt của cô. Tô đi săn ở bên ngoài, chất lượng thịt của những người đó… Ha hả, sau khi đã thưởng thức qua máu của cô, ăn những loại thịt đó, đều khiến tôi cảm thấy nhạt như nước ốc cả.”

Gã ta túm lấy tóc của cô gái, dùng sức lôi kéo, kéo cô bé kéo đứng lên: “Bộ dạng của cô ta rất giống cô, có lẽ mùi vị cũng sẽ không quá tệ đâu nhỉ.”

Tôi nắm chặt nắm tay, cô gái đó đang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi, tôi đột nhiên nhớ tới lúc tôi còn rất nhỏ, lúc đi ngang qua quán giết mổ, một con chó đợi làm thịt cũng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.