Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 506




Khương Kha không dám tin nhìn tôi, đáy mắt Lục Thương Quyền cũng hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt của gã ta dừng lại ở trước ngực tôi một lúc, sau đó ném Khương Kha xuống bên chân tôi.

“Thật buồn cười.” Lục Thương Quyền cười nói: “Hai con mèo Ba Tư cùng giương nanh múa vuốt, thực sự là vật cưng thú vị, dường như không thể chơi với các người cùng một lúc được.”

Sau đó, gã ta đi thẳng ra ngoài cửa: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cô không thể thoát khỏi đây được đâu.”

Cánh cửa đóng sầm lại, sắc mặt Khương Kha trắng bệch, hung hăng nắm tóc mình: “Chị ơi, là do em vô dụng, em…” “Em bình tĩnh lại.” Tôi nắm lấy vai em trai mình rồi lắc mạnh: “Khương Kha,bây giờ điều quan trọng nhất là bình tĩnh và không thể tự làm rối mình.”

Khương Kha thật vất vả mới bình tĩnh lại, nuốt nước bọt, trong vành mắt có nước mắt xoay chuyển, nhưng cậu ấy cũng coi như cứng rắn, không khóc ra.

“Chị ơi, chúng ta phải làm gì đây?” Cậu hỏi. “Trước tiên, chúng ta phải biết đây là đâu đã.” Tôi đến cửa sổ, nâng rèm cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài là một khu vườn, xa xa có thể nhìn thấy núi, phỏng chừng là một căn bất động sản trong rừng sâu nào đó. Trong trang viên khắp nơi đều có người canh gác, tất cả đều là phi cương có thực lực rất mạnh, muốn đối phó một hai người thì có lẽ còn có biện pháp, nhưng muốn đối phó nhiều như vậy, lại không có gương bát quái trấn thi thì đây là chuyện vô cùng khó khăn.

“Chị ơi.” Khương Kha đến gần rồi nói: “Anh Chu không phải là rất lợi hại sao? Anh ấy sẽ đến cứu chúng ta chứ ạ?”

Tôi nghiêm túc nói: “Khương Kha, em phải nhớ rằng tại thời điểm quan trọng nhất, em không thể mong đợi vào bất cứ ai cả. Nếu em không tự cứu mình, không ai có thể cứu em cả.”

Khương Kha nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.

Còn nữa, Tư Thuần Nhi cũng bị bắt, chúng tôi phải nghĩ biện pháp cứu cô ấy ra ngoài, bằng không bọn họ có con tin trong tay, chúng tôi động thủ cũng sợ đầu sợ đuôi. Tôi nhìn kỹ vào địa hình bên ngoài nhà. Vốn tôi có sức mạnh tinh thần, tỏa ra ngoài có thể biết tình huống của cả tòa trang viên, nhưng tôi không dám dùng, nếu bị Lục Thương Quyền biết, không biết chúng tôi sẽ bị trừng phạt như thế nào.

“Chị ơi…” Khương Kha nhỏ giọng nói. “Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi một cách kỳ lạ. “Chị… Chị có thể mặc quần áo của chị vào trước được không?” Khuôn mặt Khương Kha còn đỏ hơn cả cà chua, lúc này tôi mới phát hiện, vừa rồi tôi kéo áo khoác ra, lộ ra một khoảng ngực, cúc áo vẫn còn chưa đóng, lộ ra một mảng lớn trắng nõn như ngọc. Mặt tôi cũng đỏ lên, vội vàng kéo quần áo lên, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Khương Kha cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Chị… Nó thực sự đẹp.”

Phụt, tôi suýt nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết, giơ tay lên gõ vào đầu cậu ấy một chút: “Đây đã là lúc nào rồi còn nói đến chuyện này.”

Khương Kha ôm đầu, đáng thương nhìn tôi, cậu ấy giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm.

Tôi lại mềm lòng một lần nữa.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, lần này Lục Thương Quyền không xuất hiện, người đến chính là một nữ phi cương, cô ta trông rất quen mắt, tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô ta là một mỹ nữ bảo vệ rất nổi tiếng ở Hà Thành.

Cô ta lạnh lùng nhìn chúng tôi và nói: “Mệnh lệnh của chủ nhân bảo cô nhỏ máu ra ly.”

Tôi cầm lấy dao, cắt bỏ vết thương vừa mới bắt đầu lành lại, đau đến nỗi khiến sắc mặt tôi trở nên tái nhợt.

Sau khi máu nhỏ được một ly đầy đủ, người phụ nữ này đột nhiên bưng ly rượu lên, uống cạn sạch, sau đó liếm môi, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Quả nhiên là vị ngon vô cùng, trách không được ngài ấy thích như vậy.”

Tôi nhìn cô ta đầy lạnh lùng, cô ta lại liếc nhìn tôi một cách khinh miệt và đẩy ly lên trước mặt tôi một lần nữa.

“Thêm một ly nữa đi.” Cô ta nói. Khương Kha giận dữ: “Cô đừng quá đáng, chị gái tôi có thể có bao nhiêu máu cơ chứ, làm sao có thể chịu đựng được phần cho hai người uống như vậy.”

Nữ phi cương cười lạnh: “Ngài ấy đã nói, nếu Khương Lăng không muốn lấy máu thì để lấy của Khương Kha.”

“Cô!” Khương Kha vừa nóng nảy vừa tức giận, hận không thể nhào tới liều mạng với cô ta, tôi vội vàng giơ tay ngăn cản cậu ấy, nói: “Tôi cho.”

Tôi lại lấy thêm một ly máu, liên tục mất nhiều máu như vậy, đầu tôi có chút choáng váng, nữ phi cương đắc ý xoay người, bưng ly máu đi.

Khương Kha nhìn bóng lưng cô ta, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc.

“Chị ơi, em giúp chị lên giường nghỉ.” Khương Kha quay đầu, trong ánh mắt nhìn tôi tràn đầy đau lòng, tôi miễn cưỡng cười với cậu ấy, đầu đụng lên gối lập tức ngủ thiếp đi. Chờ lúc tôi tỉnh lại đã là chạng vạng, Khương Kha nằm sấp ở đầu giường, cũng đang ngủ thiếp đi.

Tôi thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, để cho em trai mình đi theo mình chịu khổ, tôi thật không đáng làm một người chị gái.