Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 501




Phó Thu Hằng bày tỏ nỗi buồn, nói: “Một cương thi tốt bụng như Hướng Vận Đông đã bị giết vì không chịu khuất phục trước mặt Lục Thương Quyền, trước khi chết anh ấy còn cứu tôi một mạng nên tôi mới có thể chạy ra được. Khương Lăng, bây giờ người có thể đối phó với Lục Thương Quyền chỉ có một mình anh chàng quỷ gây hạn hán còn lại thôi. Cầu xin cô, hãy đưa tôi đến gặp con quỷ gây hạn hán ấy đi.”

Tôi suy nghĩ một lúc, an ủi cô ta, rồi đi gọi điện thoại cho Tư Không Uy Viễn, Tư Không Uy Viễn nói rằng hắn ta sẽ đến ngay lập tức.

Chưa đầy mười phút sau, Tư Không Uy Viễn đã xuất hiện ở ngoài cổng, vừa bước vào cửa, Phó Thu Hằng đã quỳ xuống nói: “Thưa ngài quỷ gây hạn hán, xin ngài hãy giúp chúng tôi.”

Tư Không Uy Viễn lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói rõ ràng một chút.”

Phó Thu Hằng kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, hai ngày trước Hướng Vận Đông đã tìm cô ta và nói một cách lo lắng, bên trong Hà Thành có một quỷ gây hạn hán rất hung ác đến, gã ta muốn thu phục tất cả cương thi.

Hướng Vận Đông đã mất ngay từ những ngày đầu thành lập nước, sau đó có cơ duyên trùng hợp mà trở thành một phi cương, anh ấy quyến luyến cuộc sống của con người cho nên đã tìm cách để lấy được hộ tịch, trở thành một cảnh sát hộ tịch và đã bí mật giúp nhiều cương thi giải quyết vấn đề hộ khẩu.

Lúc đầu Phó Thu Hằng cứ tưởng rằng người anh ấy đang nói đến chính là Tư Không Uy Viễn, cảm thấy phải phục tùng thì cứ phục tùng thôi, trong thế giới ma quỷ này chính là cá lớn nuốt cá bé, thực lực của người nào mạnh thì người đó sẽ lên nắm quyền.

Nhưng Hướng Vận Đông nói với cô rằng phi cương Lục Thương Quyền đó rất tham vọng, vậy mà lại muốn thành lập một vương quốc cương thi ở Hà Thành.

Hôm nay, cô ta định tranh thủ thời gian đi thông báo thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hướng Vận Đông. Giọng nói của anh ấy rất yếu ớt, nói với cô ta rằng anh ấy không chịu khuất phục trước mặt của Lục Thương Quyền, bị truy lùng, có lẽ sẽ không thể nào sống sót được, vậy nên cô hãy mau chóng trốn thoát.

Anh ấy vẫn chưa kịp nói xong thì một bóng người cao lớn từ trên trời rơi xuống đập vào nóc xe của cô ta, cô ta nhảy ra khỏi xe và nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo gió, người phụ nữ đó là một phi cương cấp cao nhất có sức mạnh rất lớn.

Người phụ nữ mặc áo gió hỏi cô ta có sẵn sàng khuất phục trước quỷ gây hạn hán hay không, nếu cô ta muốn khuất phục thì cô ta phải tự tay giết chết người đàn ông doanh nhân giàu có của mình và ăn thịt anh ta để làm bằng chứng.

Tất nhiên là Phó Thu Hằng không muốn rồi, sau đó đánh một trận với người phụ nữ mặc áo gió kia, nhưng cô ta căn bản không phải là đối thủ của người phụ nữ mặc áo gió, cuối cùng không dễ dàng gì mới trốn thoát được.

Cô ta không còn nơi nào để đi nữa rồi, cách duy nhất là tìm Tư Không Uy Viễn và mời hắn ta ra mặt.

Cô ta không sợ Tư Không Uy Viễn từ chối, dù sao thì Tư Không Uy Viễn đến Hà Thành trước Lục Thương Quyền, theo quy định thì Hà Thành chính là địa bàn của Tư Không Uy Viễn.

Tư Không Uy Viễn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Phó Thu Hằng, Phó Thu Hằng thấy hắn ta nhìn mình thì nổi da gà, lắc đầu nói: “Thưa ngài Tư Không, xin ngài hãy cứu tôi một mạng này.”

Tư Không Uy Viễn đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ cô ta rồi nâng cô ta lên, Phó Thu Hằng kinh ngạc nói: “Thưa ngài, ngài đang muốn…”

“Trên người cô có mùi vị của người sống.” Tư Không Uy Viễn lạnh lùng nói: “Lúc trước cô đã từng giết người rồi.”

Trong lòng tôi bàng hoàng: “Cô đã giết người đàn ông của cô rồi sao?”

Gương mặt của Phó Thu Hằng trắng bệch như tờ giấy, Tư Không Uy Viễn lạnh lùng nói: “Nói đi, cô dẫn tôi ra đây rốt cuộc là có mục đích gì?”

Phó Thu Hằng run như cầy sấy, cô ta vốn dĩ cho rằng sau khi giết người thì chỉ cần tắm rửa kĩ càng một chút, Tư Không Uy Viễn sẽ không ngửi ra được toàn thân cô ta đều là mùi máu, thật không ngờ rằng chỉ trong chốc lát đã bị bại lộ rồi.

“Thưa ngài, xin ngài hãy tha mạng, tôi cũng bị ép, tôi không biết làm như thế nào.” Phó Thu Hằng kinh hãi nói: “Bọn họ, bọn họ nói sẽ ra tay với em gái của anh…”

Trong đáy mắt Tư Không Uy Viễn xẹt qua một luồng sát khí, tôi nghe thấy âm thanh xương cốt bị gãy, đầu của Phó Thu Hằng vậy mà lại bị hắn ta vặn một cái.

Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: “Chúng ta cũng đi giúp đi.”