Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 494




Trên người Chu Nguyên Hạo cuồn cuộn sát khí khiến cho người ta sợ hãi, hai mắt anh đỏ rực, lóe lên chói mắt, áo khoác màu đen anh mặc trên người cũng tả ra ra sát khí mạnh mẽ, giống như ác ma kinh khủng vừa bước ra từ Địa Ngục vậy.

“Dám làm tổn thương Khương Lăng của tôi.” Anh gằn từng chữ: “Bất kỳ tổn thương gì mà em ấy phải chịu thì cô đều phải trả giá thật lớn.”

Tôi cảm thấy thân thể mình rất nóng, viên thuốc đang không ngừng chữa trị cho thân thể của tôi, máu toàn thân cũng đều mạnh mẽ vọt qua chỗ vết thương kia, khiến cho tứ chi của tôi không có chút sức lực nào cả.

“Kha.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu thiếu niên đẹp tới mức không phân biệt giới tính được kia, cậu ấy từ từ đi tới trước mặt của tôi, hạ thấp người ngồi xổm bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cầm tay của tôi.

Lúc này, cậu ấy có một loại hấp dẫn kỳ lạ, cậu ấy cười nhạt với tôi một tiếng, bên trong nụ cười này dường như dùng chất giọng đầy quyến rũ, so với khi bình thường tôi hay nghe cậu ấy nói thì rất khác nhau.

Bình thường, cậu ấy cứ như một con cún con, nũng nịu ngoáy đuôi trong ngực của tôi, mà lúc này cậu ấy lại gióng như một con quái thú kỳ lạ đến đáng sợ.

“Kha?” Trong mắt tôi hiện lên một vòng kinh ngạc, cậu ấy cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Chị gái, đừng sợ, em ở đây này.”

Cậu ấy lập tức biến thành chú cún nhỏ thích dính người rồi, dường như người kia là do tôi nhìn nhầm mà thôi, đó chỉ là một thoáng ảo giác mơ hồ mà thôi.

“Kha, em không sao là tốt rồi…” Tôi yên tâm, lẩm bẩm nói.

Khương Kha ôm tôi vào trong ngực, để đầu của tôi dán lên mặt của cậu ấy, nói nhỏ: “Cảm ơn chị vì đã cứu em, chị gái.”

“Chị đã từng nói sẽ bảo vệ em rồi mà.” Tôi nói tiếp: “Đây chính là lời hứa của chị, dù có chết chị cũng sẽ làm được.”

Nụ cười của cậu ấy càng trở nên dịu dàng hơn, vành mắt cũng đã đỏ lên, một giọt nước mắt ấm áp rơi vào trên mặt của tôi: “Chị gái, sau này chị đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu chị chết rồi thì ai tới chăm sóc em, bảo vệ em chứ?”

“Đúng vậy, chị còn muốn bảo vệ em nữa.” Tôi lẩm bẩm tiếp: “Em là người thân duy nhất, cũng đáng giá nhất để chị bảo vệ. Nhưng mà, chị mệt quá, chị muốn ngủ…”

“Vậy chị cứ ngủ đi, chị gái thân yêu của em.” Cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của tôi, ngay lúc tôi nhắm mắt lại thì lại lộ ra gương mặt tươi cười, lãnh đạm mà tà mị nói: “Bệ hạ vĩ đại của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi.”

Lời này còn chưa dứt, thân thể Khương Kha đã bay ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường, Chu Nguyên Hạo cầm theo roi Hắc Long điện quang, toàn thân phun trào khí thế giận dữ khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

Anh hung hăng đánh về phía Khương Kha một rơi, Khương Kha nâng cánh tay lên, dây roi lập tức cuốn lấy tay cậu ấy.

Chu Nguyên Hạo hơi nheo mắt lại, thiếu niên năm đó, người hầu thân cận nhất của anh, bây giờ đã biến trở thành một Quỷ Đế mạnh mẽ rồi.

Lúc này, thực lực của bọn họ là ngang nhau, thậm chí vì có cơ thể của Phong Sơ nên cậu ấy còn mạnh hơn anh một bậc.

Hai người bắt đầu giằng co, vậy mà người này cũng không thể làm gì được người kia.

“Bệ hạ, ngài dự định giết chết tôi ở chỗ này sao?” Khóe miệng Khương Kha cong lên, nhìn thoáng qua cái roi dài quấn quanh cánh tay trắng nõn của cậu ấy: “Nếu tôi chết rồi, chị gái nhất định sẽ rất đau lòng.”

Trong cơn tức giận, Chu Nguyên Hạo dường như muốn xuyên thủng qua linh hồn Khương Kha: “Cây hòe bên ngoài có nhập Quỷ Nhiếp Thanh, là do cậu thả ra sao?”

Khương Kha cười nói: “Đúng vậy, mấy trăm năm trước, một người chết oan bị chôn dưới cây này, người đó đã biến thành ác quỷ từng giết sạch hơn trăm người, sau đó bị một đạo sĩ pháp lực cao cường phong ấn lại, là tôi đã tới trước bên này, giải phong ấn cho nó. Đương nhiên, chị gái sở dĩ chọn nơi này, cũng là tôi cố gắng dẫn đường. Bệ hạ, ngài nhìn thử đi, tôi không hổ danh là thuộc hạ mà ngài tâm đắc trọng dụng nhất đúng không, anh đã từng khích lệ tôi, nói tôi rất giỏi tính toán mọi thứ.”

“Im ngay!” Giọng nói của Chu Nguyên Hạo lạnh lùng: “Tôi đã từng nói, nếu như cậu dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ cho cậu trả giá thật đắt.”

Khương Kha nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, nói: “Bệ hạ, điều có thể khiến ngài tức giận như vậy, e rằng cũng chỉ có chị gái mà thôi. Thật sự khiến người ta ghen ghét mà.”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo sắc bén nói: “Phong Sơ, cậu nên về lại Địa Ngục đi.”