Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 488




Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Sửa bình nóng lạnh.”

“Anh biết sửa bình nóng lạnh nữa sao?” Tôi kinh ngạc nói một lần nữa.

“Không biết, nhưng có thể học.” Trên mặt Chu Nguyên Hạo có vết dầu đen: “Cũng khá đơn giản.”

Anh nhìn chúng tôi một cái, nhíu mày: “Trên người hai người sao lại có nhiều máu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi lúng túng cười hai tiếng: “Xảy ra chút chuyện nhỏ thôi, không sao cả.”

Chu Nguyên Hạo dừng một chút, không nói đến nữa: “Đi tắm đi, chuẩn bị ăn cơm, anh sửa xong sẽ qua đó.”

Tôi ngạc nhiên nói: “Thức ăn cũng là do anh làm à?”

“Sửa bình nóng lạnh cũng đơn giản hơn nấu cơm.” Anh nói.

Tôi nhất thời im lặng, bụng đói sôi òng ọc, cũng không tính toán gì nữa, thay một bộ quần áo rồi đi ra. Bình nóng lạnh đã được sửa xong, tôi lại đi tắm qua loa, sau đó ngồi bên cạnh bàn, nếm thử một miếng thức ăn do Chu Nguyên Hạo làm, hương vị thế mà ngon vô cùng, ăn đến nỗi bụng tôi tròn xoe.

Ăn cơm xong, tôi trở về phòng nghỉ ngơi. Khương Kha cũng muốn về phòng, Chu Nguyên Hạo đứng trước cửa phòng cậu ấy, lạnh lùng nhìn cậu.

“Bệ hạ, ngài có lời gì, không thể nói ở nơi khác sao? Không sợ chị tôi nghe thấy à?” Khương Kha cong môi.

Chu Nguyên Hạo túm lấy cổ áo cậu ấy, kéo cậu ấy vào phòng, đóng cửa lại, vẽ một phù chú ở trên cánh cửa, có thể cách âm hoàn toàn.

“Rốt cuộc cậu đang làm gì? Hộ pháp của tổ chức Ẩn Sát đó, là do cậu cố ý chọc vào đúng chứ?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Cậu muốn giả bộ ngốc nghếch, để lấy được sự thương hại của Khương Lăng sao?”

Khương Kha khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì có thể bồi dưỡng tình cảm hơn được chuyện hai chị em sóng vai chiến đấu chứ?”

Chu Nguyên Hạo nói: “Không phải cậu vẫn luôn chán ghét Khương Lăng sao? Cậu làm vậy rốt cuộc có ý đồ gì?”

Khương Kha chậm rãi đi đến trước mặt anh, vươn tay nhẹ nâng cằm anh lên một chút, nếu là người đàn ông khác, khẳng định đã bị động tác này khiến cho thần hồn điên đảo, hoa mắt chóng mặt.

Nhưng Chu Nguyên Hạo vẫn lạnh nhạt như nước, nói: “Đừng làm ra vẻ này, cậu biết nó vô dụng đối với tôi mà.”

Ánh mắt Khương Kha lộ ra vài phần phẫn nộ, nói: “Bệ hạ, tướng quân Phi Viêm bị phạt chuyển thế đầu thai, ngài đến nhân gian làm một người bình thường ở cạnh cô ấy, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt cơ chứ? Chúng tôi đi theo ngài nhiều năm như vậy, thế mà ngài lại không thèm để ý đến tôi. Nếu không phải tôi đúng lúc đột phá Quỷ đế, cấp dưới và thành trì của ngài đã sớm bị Quỷ vương khác chia năm xẻ bảy rồi.”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo hơi trầm xuống: “Tôi làm việc không cần giải thích trước với bất kỳ ai.”

Khương Kha cười lạnh nói: “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài đã quên mục đích ban đầu của chúng ta rồi à?”

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo trở nên nguy hiểm: “Tôi cảnh cáo cậu, không được nói nhiều.”

Khương Kha cắn chặt răng, nói: “Bệ hạ, nếu ngài đồng ý theo tôi trở về, một lần nữa thống lĩnh chúng tôi, tuy rằng tôi đã lên chức Quỷ đế nhưng vẫn sẵn lòng phụng sự cho ngài.”

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Cho dù phải đi về cũng phải chờ đợi Khương Lăng hết thời hạn thi hành án đã. Năm đó cô ấy vì tôi mà hy sinh như vậy, sao tôi có thể bỏ mặc không thèm để ý đến cô ấy chứ.”

Khương Kha tức giận bật cười: “Chẳng lẽ ngài đã quên đó vốn là mưu kế của ngài rồi hay sao?”

“Câm miệng!” Chu Nguyên Hạo tức giận rống lên, một luồng sức mạnh đánh vào ngực Khương Kha, Khương Kha bay ngược ra ngoài, rơi vào trên giường, sắc mặt thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Cậu ấy cười lau vết máu bên môi: “Hiện tại chị gái vô cùng yêu thương tôi, nếu làm cô ấy biết ngài đánh tôi, không biết hậu quả sẽ thế nào đây?”

Chu Nguyên Hạo liếc nhìn cậu ấy một cái với vẻ mặt khó lường, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ chật chội.

Ánh mắt Khương Kha sắc như đao, tràn ngập nghen tỵ cùng hận thù: “Vậy để cho tôi xem, rốt cuộc chị của tôi có chỗ nào tốt.”

Tôi nằm ở trên giường, vừa trở mình thì bỗng cảm thấy có người ở bên, tôi không kiên nhẫn vung tay lên, nói: “Chu Nguyên Hạo, em đang mệt chết đi được, không có tâm trạng kia đâu.”

“Chị.”