Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 485




“Kha!” Tôi kinh hãi. Lúc này Khương Kha đang quỳ xuống ở bên chân anh ta, trên hai tay mang cùm. Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh rốt cuộc là ai? Định làm gì em trai tôi?”

Tôi muốn thoát khỏi dây thừng, nhưng lại không làm gì được, cúi đầu nhìn một cái, dưới chân tôi có một trận pháp to lớn.

Trận pháp Khốn Linh?

“Hoá ra, cậu thật sự có chị gái.” Người đàn ông mặt sẹo đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt tôi, đứng sau lưng tôi, rút ra một con dao găm, gác ở trên cổ tôi, nói: “Tôi không ngờ, chị của cậu, lại là Khương Lăng, kẻ thù lớn nhất của Ẩn Sát chúng ta.”

Cái gì? Ẩn Sát?

Tổ chức Ẩn Sát là một tổ chức vô cùng thần bí. Bọn họ dùng pháp thuật âm thầm giở đủ loại thủ đoạn tà ác, tôi đã từng là kẻ thù của Giang Thu Uyên, thành viên vòng ngoài của tổ chức này. Lúc tôi báo thù đã chọc phải bọn họ, giết chết thành viên của họ, kết một mối thù rất lớn.

Sau đó bọn họ không xuất hiện nữa, tôi còn tưởng rằng bọn họ đã biệt tăm biệt tích, không nghĩ tới, chúng tôi lại gặp nhau trong tình huống này.

Tôi nhìn về phía Khương Kha, hoảng hốt nói: “Kha, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Khương Kha không dám nhìn vào mắt tôi, đau khổ nói: “Thật xin lỗi chị, em không cố ý muốn gạt chị. Thật ra em biết chuyện người tu đạo.”

Tôi cắn răng nói: “Em là người của Ẩn Sát sao?”

“Không, em không phải.” Cậu ấy vội vàng nói: “Năm em tám tuổi, có một đạo sĩ đi qua cô nhi viện của bọn em, nói rằng em rất có thiên phú, muốn thu nhận em làm đồ đệ. Ông ấy dạy em một số pháp thuật, nhưng ông ấy chỉ là một đạo sĩ nhất phẩm cấp thấp, thực lực rất yếu, em vốn không học được gì từ ông ấy. Sau đó lúc ông ấy bắt một ác quỷ thì bị giết, em lại trở về cô nhi viện.”

Tôi cau mày nói: “Sao em lại chung đụng với người của tổ chức Ẩn Sát?”

Khương Kha cúi đầu xuống, nói: “Thật xin lỗi, chị, em không nên cuốn chị vào.”

Tôi cất cao giọng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Hay là để tôi nói đi, người đẹp.” Người đàn ông mặt sẹo cúi người xuống, thấp giọng nói ở bên tai tôi: “Ngày thường cậu em trai xinh đẹp này của cô sẽ nhận một số vụ bắt quỷ để duy trì kế sinh nhai. Hai ngày trước cậu ta không biết trời cao đất rộng, cầm sáu trăm triệu của người khác, đi giết một con quỷ anh, trùng hợp là con quỷ anh kia là thú cưng của tôi.”

Nói tới đất, người đàn ông mặt sẹo lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Thực lực cậu ta yếu như vậy, vô tình ăn may giết được thú cưng của tôi, đã như vậy, cậu ta phải đền lại cho tôi một con.”

Anh ta liếm khoé môi một cái: “Đúng lúc tôi lại thích người xinh đẹp giống như cậu ta đấy.”

Tôi lạnh lùng nói: “Anh thật sự là một tên biến thái.”

“Không sai, tôi chính là một biến thái.” Người đàn ông mặt sẹo cười nói: “Tên biến thái như tôi, chỉ thích tự đưa đến cửa, không thích ép buộc, cho nên tôi muốn em trai của cô cam tâm tình nguyện làm thú cưng của tôi.”

“Anh đừng hòng!” Tôi quát lên.

“Vậy à?” Dao của anh ta cắt ra một vết thương cạn ở trên cổ tôi, máu tươi lập tức chảy ra, nhiễm đỏ cổ áo của tôi.

“Đừng, dừng tay!” Khương Kha kinh hãi, gương mặt xinh đẹp của cậu ấy tái nhợt như làn da em bé được làm bằng sứ, lo lắng nói: “Van xin ngài, ngài Doãn, đừng tổn thương chị tôi, ngài muốn tôi làm cái gì cũng được.”

“Thật sự là cái gì cũng đồng ý sao?” Người đàn ông mặt sẹo chậm rãi ngồi về ghế sa lông, dùng giầy da nâng cầm cậu lên: “Đã như vậy, tới đây ngoan ngoãn phục vụ tôi đi.”

Trên mặt Khương Kha hiện lên một vẻ tủi nhục, cậu ấy nhìn tôi một cái, trong mắt là sự lưu luyến không dứt, sau đó quỳ gối đi tới trước mặt anh Doãn, cắn răng, hướng về phía hai chân anh ta, cúi đầu xuống.

“Dừng tay!” Tôi chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn ứ một ngọn lửa giận mãnh liệt, toàn thân cũng vì tức giận mà run rẩy: “Kha, em đừng làm loại chuyện này!”

“Tại sao phải dừng lại?” Anh Doãn ha ha cười to, đè đầu cậu ấy xuống.

Phẫn nộ!

Chưa bao giờ phẫn nộ như vậy!

Tôi cảm thấy lửa giận sắp làm cơ thể mình nổ tung rồi, đột nhiên tôi điên tiết gầm lên một tiếng, đôi mắt sáng lên ánh sáng màu vàng, chợt vùng ra được dây thừng trên người, đứng lên, tức giận trợn mặt nhìn anh ta, cao giọng nói: “Buông cậu ấy ra cho tôi!”