Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 479




Tôi xót xa trong lòng, bảo cậu ấy bỏ việc, dọn vào ở luôn trong nhà.

Trước đây tôi từng nghe nói qua, rất nhiều nhân viên nhặt bóng ở trong sân golf, chỉ cần khách có nhu cầu là phải tiến hành phục vụ cái thể loại kia kia đó. Tôi cũng không có hỏi sâu hơn, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu từng cơn.

Em trai ruột duy nhất của tôi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu ấy phải chịu bất cứ uất ức gì.

Mặc dù cậu ấy xin nghỉ, nhưng vẫn còn phải làm thêm thời gian một tháng. Tôi ngầm ra hiệu cho Khương Kha, chúng tôi có tiền, không cần phải vì tiền mà đi làm công việc không có tôn nghiêm này.

Tôi không ngờ Khương Kha còn biết nấu cơm, ngày đầu tiên cậu ấy tới ở đã làm một bàn tiệc tối thịnh soạn. Tôi vừa động đũa lập tức không dừng lại được, ăn tới miếng cuối cùng no đến mức không thể nhúc nhích di chuyển được nữa.

Không tới hai ngày tôi và cậu ấy đã hoàn toàn trở nên thân thiết, có lẽ đúng là máu mủ tình thâm, chúng tôi chỉ mới gặp mặt không quá vài ngày, lại giống như đã quen biết rất nhiều năm. Hai chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không hề biết ngại ngùng xấu hổ là gì.

Sau đó, tôi mới kể ra chân tướng và truyền thừa của nhà họ Khương cho cậu ấy nghe một lần. Lúc vừa mới bắt đầu cậu ấy cơ bản không tin, nếu như đổi lại là tôi trước kia, đoán chừng tôi cũng không tin đâu.

Nhưng mà sau khi tôi ngưng tụ ra một ngọn lửa địa ngục màu xanh, tròng mắt của cậu ấy cơ hồ sắp sửa rớt xuống, ngây người sửng sốt hơn nửa ngày mới có phản ứng trở lại.

Lần đầu tiên cậu ấy được nhìn thấy phù phép, đúng là rất phấn khởi. Cậu ấy lôi kéo tôi hỏi tới hỏi lui, toàn bộ vấn đề tôi đều giảng giải cho cậu ấy nghe. Sau đó tôi còn lấy mấy quyển sách mà bà nội lưu lại, toàn bộ giao cho cậu ấy, để cho cậu ấy tự học, tự nghiên cứu.

Cậu ấy đọc sách vô cùng chăm chú, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, hy vọng những ngày như thế này có thể kéo dài mãi mãi.

Hôm nay, Khương Kha đang nằm ở trên sofa đọc sách, tôi đang dọn dẹp phòng, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên. Tôi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy, thế mà lại là Chu Nguyên Hạo.

Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, không biết nên vui mừng hay là nên tức giận.

Trên mặt Chu Nguyên Hạo mang theo nụ cười mỉm, trên tay kéo một sợi dây xích, một con chó đen to lớn chạy vào, vẫy đuôi mừng tôi.

“Đa Đa!” Tôi vui vẻ xoa đầu của nó: “Mày không có việc gì là tốt rồi.”

“Lúc em bị nhà họ Trần bắt cóc, nội gián đã cho nó ăn thịt có thuốc gây mê.” Chu Nguyên Hạo nói: “Nó không có bảo vệ tốt cho em, cho nên anh đã trừng phạt nó rồi.”

Tròng mắt ngập nước của Đa Đa lộ ra vẻ oan ức vô tội, lại vẫy mạnh đuôi về phía tôi, đoán chừng ý mà nó muốn nói là, lần sau nó nhất định sẽ bảo vệ cho tôi thật chu toàn.

“Chị, ai vậy?” Khương Kha mang dép lê đi tới đây, Chu Nguyên Hạo vừa nhìn thấy cậu ấy, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ đáng sợ.

“Cậu ta là ai vậy?” Giọng điệu anh trầm thấp, giống như núi lửa sắp sửa phun trào. Không biết vì sao, tôi lại có cảm giác xấu hổ giống như bị chồng bắt gian tại trận vậy, khụ khụ ho nhẹ hai tiếng, nói: “Đây là em trai của em, Khương Kha.”

Khương Kha cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới Chu Nguyên Hạo một lần, giật mình nói: “Chị, anh ta là ma!”

Tuy rằng Khương Kha chỉ vừa mới nhập môn được vài ngày, nhưng thiên phú của cậu ấy đặc biệt cao, còn có cả mắt âm dương, cũng có thể thấy được hồn ma.

Tôi nói với cậu ấy: “Đây là Chu Nguyên Hạo, là… bạn bè của chị.”

Hai chữ bạn bè kia dường như đã đâm Chu Nguyên Hạo một dao, trong mắt anh bốc lên cuồn cuộn lửa giận. Khương Kha rùng mình một cái, nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Chị ơi, người bạn này của chị… thật sự dọa người đấy.”

Chu Nguyên Hạo đi thẳng vào trong phòng, thản nhiên nói: “Tôi chính là bạn trai của Khương Lăng.”

Tôi hơi sửng sốt, vừa định phản bác, Khương Kha lập tức chắn ở trước mặt của tôi: “Chị của tôi sao lại có thể yêu đương với một hồn ma được kia chứ? Nhất định là anh đã dùng cái mị thuật gì gì rồi.”

Tôi vội vàng kéo cậu ấy lại, nói: “Kha, chị biết anh ấy là hồn ma, nhưng mà tụi chị là đôi bên tình nguyện.”

Ánh mắt Khương Kha nhìn chằm chằm vào tôi, thật sự hỏi: “Thật không ạ?”

Tôi vội gật đầu: “Nhưng mà mọi chuyện cũng đã qua hết rồi.”

Khương Kha ý vị thâm trường nhìn anh ấy một chút, Chu Nguyên Hạo cất giọng lạnh lùng nói: “Ai nói đã qua rồi vậy? Em vẫn đang là bạn gái của anh đấy.”

Tôi nhất thời cảm thấy không biết nói gì, Chu Nguyên Hạo này đúng là mặt dày mày dạn mà.