Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 474




Trần Hoành Thi thần bí nói: “Ở sâu trong tòa nhà của tôi có một nơi gọi là Viện Suối thiêng, trong viện có một dòng suối thiêng, dùng nước của dòng suối này gội đầu rất có lợi đối với sức mạnh tinh thần. Cậu Chu, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, phần còn lại dựa vào chính cậu đấy.”

Chu Nguyên Hạo dường như đã nghĩ đến điều gì đó, khóe môi anh gợi lên một nụ cười: “Gia chủ Trần thật là chu đáo, cảm ơn ông rất nhiều.”

Nói xong, anh lập tức bước nhanh ra ngoài.

Trần Hân Như dẫn tôi tiến vào Viện Suối thiêng được trông coi nghiêm ngặt, trong viện trồng đầy cây trúc đốm, bên trong rừng trúc có một dòng suối, chỗ thượng nguồn có một tượng đá được điêu khắc thành hình đầu rồng, dòng nước trong vắt tuôn ra từ miệng con rồng ấy.

Trần Hân Như phấn khởi cởi bỏ quần áo, chỉ chừa lại áo tắm liền thân rồi nhảy xuống dòng suối thiêng, tưới nước suối lên đầu mình.

“Chị Khương Lăng, chị cũng mau xuống đây đi.” Cô bé hưng phấn vẫy tay với tôi.

Tôi mở chiếc khăn tắm đặt bên cạnh suối, phát hiện ra một bộ bikini đỏ chói ở bên trong. Tôi sửng sốt một chút rồi cầm lên thay, bước xuống suối. Trần Hân Như há hốc mồm nhìn tôi, nói: “Chị à, dáng người của chị đẹp thật đấy, ngực to, eo thon đến thế, khiến em không nhịn được mà muốn bóp thử.”

Còn chưa dứt lời, cô bé đã đưa tay lại đây, thực sự muốn sờ ngực tôi. Tôi hất tay cô bé ra, nói: “Đi đi, chị có thì em cũng có, tự đi mà sờ của em đi.”

Trần Hân Như cười hì hì hai tiếng: “Của em nhỏ như vậy, sao có thể so được với chị. Em nghe nói sờ nhiều nó sẽ lớn lên, một ngày nào đó của em cũng sẽ lớn thôi, chị à, chị để cho em sờ thử đi.”

Tôi bất đắc dĩ, người ta cũng dẫn tôi đến tắm suối thiêng rồi, dù sao cũng là phụ nữ như nhau cả mà, nếu không để cô ấy sờ cũng không được.

Thấy tôi không phản đối nữa, cô ấy hưng phấn chạy đến, hết sờ soạng rồi lại bóp ngực tôi, sau đó lộ ra vẻ mặt hoa si mê mẩn: “Xúc cảm thật tốt.”

Tôi thầm mắng mẹ nó, cô gái này không phải biến thái chứ?

Cô bé kéo tôi đến dưới đầu rồng, dòng nước ấm xối xuống đầu tôi, quả nhiên tôi cảm thấy linh đài của tôi vô cùng thanh tịnh, sức mạnh tinh thần cũng như được ôm dưỡng, toàn thân vô cùng thoải mái.

Không biết tắm rửa mất bao lâu, tôi chợt nhận ra Trần Hân Như đã biến mất rồi. Tôi vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Chu Nguyên Hạo đang đứng trên bờ. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt anh tràn đầy bất ngờ và quyến luyến.

Tôi sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Anh, sao anh lại đến đây?”

“Em đẹp quá.” Ánh mắt anh lộ ra vẻ say đắm, si mê.

Mặt tôi đỏ như trái cà chua, đánh trống lảng: “Anh, anh muốn tắm à? Em nhường cho anh…”

Nói xong tôi lập tức muốn trèo ra khỏi bể tắm, bỗng nhiên một trận hoa mắt ập đến, Chu Nguyên Vũ chẳng biết đã cởi sạch quần áo từ khi nào, anh chỉ mặc độc một cái quần bơi, bơi đến trước mặt tôi.

Dáng người… thật đẹp.

Tôi quay mặt sang chỗ khác, không muốn đối mặt với anh nhưng cả người anh lại cứ dính sát lấy tôi, tôi thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh.

Bầu không khí nhất thời trở nên có chút kỳ quái. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, tôi có thể cảm nhận được dục vọng đang hừng hực thiêu đốt dưới đáy mắt anh.

Anh không cầm lòng được mà nâng cằm tôi lên, cúi đầu hôn xuống.

Ngay khi nụ hôn sắp rơi xuống thì một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến: “Xin lỗi, hai vị, tôi vốn dĩ cũng không muốn quấy rầy hai người, nhưng ở đây có trẻ còn chưa đến tuổi vị thành niên đó nha.”

Chúng tôi kinh ngạc, quay đầu lại, thầy Trần Hoành Thi đang sải bước tiến vào, trẻ còn chưa vị thành niên là Trần Hân Như đi theo sau ông ta, đáy mắt lóe lên tia ranh mãnh. Sự khó chịu bao trùm cả khuôn mặt của Chu Nguyên Vũ, bầu không khí vốn dĩ tốt đẹp bị phá đám như vậy lập tức tan biến. Tôi lạnh mặt nói: “Ông muốn gì?”

Trần Hoành Thi cười lạnh nói: “Muốn hai người các người cắn câu thật không đơn giản, tôi đã thử tất cả biện pháp khác nhau, biện pháp này vẫn là hữu dụng nhất.”

Vừa nói, ông ta vừa chỉ vào đầu rồng, nói: “Tôi đã bỏ thêm chút hương Ma Kha vào nước suối, loại hương liệu này có thể ăn mòn linh thể, cho dù là người còn sống hay đã chết đều có thể khiến tứ chi vô lực, không thể cử động, sau vài ngày, linh thể sẽ hoàn toàn bị ăn mòn, quỷ hồn sẽ đánh mất linh trí, người sống thì tinh thần thác loạn.”

Sắc mặt tôi âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông thật sự quá thâm độc.”

Trần Hoành Thi cười to: “Đây là do mẹ Bảy ép tôi mà thôi. Nếu không phải mẹ Bảy phong bế phần mộ tổ tiên của nhà họ Khương các cháu, không cho tôi đi vào thì sao tôi có thể hạ loại độc này với cháu được chứ? Đợi đến khi tinh thần cháu hoàn toàn biến thành thác loạn, tôi sẽ có thể bảo cháu thay tôi mở ra phần mộ tổ tiên nhà họ Khương, để cho nhà họ Trần chúng tôi sử dụng.”