Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 451




Tôi quay mặt đi chỗ khác, không nói lại nữa.

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ôm tôi: “Đừng đau lòng, anh mang tư liệu về nhà họ Trần đến, em xem đi.”

Tôi nhận túi hồ sơ, mở ra nhìn kỹ.

Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Trần tên là Trần Hoành Thi, là con trai thứ tư của gia chủ tiền nhiệm, từ nhỏ thiên phú không tốt lắm, tính cách cũng rất không tốt, không được bố mẹ và mọi người yêu thích.

Ông ta rời nhà năm mười lăm tuổi, đi du lịch khắp nơi, thời điểm ấy đúng là thời đại Hoa Quốc chiến loạn liên miên, ông ta ngao du bên ngoài rất nhiều năm, chưa từng quay về nhà một lần, người nhà họ Trần cũng nghĩ ông ta đã chết ở bên ngoài rồi.

Sáu năm sau, nhà họ Trần gặp phải họa lớn, vì trấn áp một con quỷ tướng có thực lực cao, có thể nói nhà họ Trần đã xuất hết toàn lực, kết quả gia chủ cùng ba đứa con của ông ta đều chết trận, chết một cách vô cùng oanh liệt.

Vào thời điểm đó, tình hình chính trị của đất nước đang rối ren, có thể nói nhà họ Trần bước vào thời khắc sinh tử tồn vong.

Ngay lúc đó, Trần Hoành Thi trở lại, ông ta đã tu luyện tới ngũ phẩm, thực lực cao cường, ông ta vừa xuất hiện đã giải quyết mấy con cháu gây chuyện ở dòng bên, chiếm được sự ủng hộ của đông đảo người trong gia tộc, thuận thế ngồi lên ghế gia chủ.

Trần Hoành Thi thể hiện tài hoa siêu việt của mình, trong mười năm đại nạn, nhà họ Trần không chỉ không gặp chuyện không may mà trái lại càng phát triển thịnh vượng, đến bây giờ đã trở thành gia tộc tu đạo đứng đầu Hoa Quốc.

Tôi đọc kỹ tài liệu, suốt hơn mười năm lưu lạc bên ngoài của ông ta luôn để trống, cũng không thấy đề cập đến việc ông ta đã lấy vợ và có con bên ngoài hay không, chỉ là sau khi ông ta quay về gia tộc, chẳng mấy chốc đã cưới một cô con gái nhà quan lại, đúng là nhờ có sự giúp đỡ của người vợ này mà nhà họ Trần mới có thể sống bình an mười năm kia.

Bây giờ Trần Hoành Thi đã hơn bảy mươi tuổi, không ai biết tu vi của ông ta cao đến bao nhiêu, nhưng ông ta tuyệt đối được cho là ngôi sao sáng trong giới tu đạo của Hoa Quốc.

Chỉ là bao nhiêu năm nay ông ta vẫn luôn ở trong gia tộc, không về tham dự chuyện trong giới ở Hoa Quốc, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi không biết ông ta.

Tôi đã không muốn nghĩ tiếp, nếu ông ta thật sự là ông nội của tôi, những chuyện sau lưng tôi cũng đoán được tám chín phần rồi.

Đơn giản là chuyện vì trách nhiệm gia tộc cho nên vứt bỏ vợ con.

Chẳng trách mỗi khi nhắc đến ông ta, bà nội tôi luôn là vừa yêu vừa hận.

Cũng chỉ có bà nội tôi mới có thể nuốt trôi cục tức này, còn vì ông ta mà ở như vậy suốt nhiều này, nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm nuôi bảy tám chàng trai trẻ, sống cuộc sống sướng như tiên, ai còn nhớ rõ kẻ phụ lòng này nữa làm gì.

Tôi ném túi hồ sơ cho Chu Nguyên Hạo, nói: “Em mệt rồi.”

Chu Nguyên Hạo bắt đầu cởi quần áo, tôi vừa sợ vừa giận: “Anh làm gì?”

“Ở cạnh em.”

“Ai muốn ở cạnh anh chứ!” Lời còn chưa dứt đã bị anh ôm ngang lên, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, anh cũng nằm xuống ôm tôi vào lòng, tôi đẩy vài cái nhưng không thể thoát ra được.

Chu Nguyên Hạo nói: “Thật ra, em không cần phải mạnh mẽ chống đỡ, anh biết trong lòng em rất khổ sở.”

“Ai nói em khổ sở?” Còn chưa nói xong, nước mắt đã trào ra rồi.

Anh ấy nâng mặt của em lên, hôn lên nước mắt trên mặt của em, em đẩy anh ấy ra rồi nói: “Đừng mang theo bộ dáng giả vờ này làm gì, nếu thật sự thương em, anh hãy mở xiềng xích ra cho em đi.”

Anh ấy lại ôm lấy tôi lần nữa, một khắc này, vậy mà tôi cảm giác được anh đang run lên.

Chu Nguyên Hạo – kẻ vốn không sợ trời không sợ đất, vậy mà cũng có lúc phát run như vậy sao?

“Khương Lăng, anh rất sợ hãi.” Anh nhỏ giọng nói.

“Sợ cái gì?”

“Sợ em sẽ rời khỏi anh.”

Nghe câu nói này, thế mà tôi lại cảm thấy anh ấy có chút đáng thương.

Tôi buồn bực, không nói lời nào, còn anh thì dính sát phía sau lưng của tôi, hôn lên tóc của tôi: “Cho nên anh không dám mở xiềng xích này ra, anh sợ em sẽ thừa lúc anh không có ở đây mà rời bỏ anh, anh sợ mãi mãi cũng không tìm thấy được em nữa.”

“Nguyên Hạo.” Tôi nhỏ giọng nói: “Trên đời này, cũng không phải là không có ai đó thì sẽ sống không nổi.”