Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 423




Chu Nguyên Chính đi theo sau lưng ông ta, sải bước đi vào bên trong cửa đá, chờ khi hai người vào được mấy phút rồi thì tôi và Vân Kỳ mới đi tới trước cửa đá, anh ta nhìn tôi nói: “Cô thật sự muốn đi vào sao? Nói không chừng bên trong sẽ là cạm bẫy.”

“Tòa địa cung này chính là một con mồi, dẫn tất cả tu sĩ của Hoa Quốc tới đây, nếu bên trong không có một chút đồ vật gì thì người phía sau màn kia cũng quá không có đầu óc rồi.”

Tôi cười nói: “Huống chi cho dù có là cạm bẫy thì không phải tôi còn có anh sao?”

Vẻ mặt Vân Kỳ vui mừng, cười nói: “Không sai, có tôi bảo vệ cô thì còn phải sợ gì nữa?”

Hai chúng tôi nhìn nhau cười một tiếng, sóng vai nhau đi vào cửa đá.

Vừa đi vào cửa đá thì tôi đã có thể khẳng định, địa cung này nhất định chính là địa phủ của quỷ vương Hiên.

Bên trong địa cung là một ngọn núi, tổng cộng có sáu bậc thang để đi lên, từng tòa cung điện nguy nga được xây ở trên vách đá, giống như tòa Huyền Không tự 悬空寺nổi danh khắp nơi vậy, chỉ là kiến trúc lớn hơn Huyền Không tự, hơn nữa, phong cách cũng càng hùng tráng hơn.

Kiểu động phủ có kết cấu như vậy tôi đã từng thấy ở địa ngục.

Quỷ vương ở trong địa ngục đều rất không an phận, vài ba ngày mà không làm ra chút chuyện nào đó thì không phải là quỷ vương rồi.

Ở các tầng dưới địa ngục, các quỷ vương vì muốn tranh đoạt địa bàn với nhau mà ra tay rất tàn nhẫn, thậm chí là phát sinh cả chiến tranh, chuyện như vậy đều đang xảy ra hàng ngày, kiếp trước tôi lười quan tâm, cũng không quan tâm nổi, chỉ cần bọn họ không vượt ngục là được rồi.

Nhưng quỷ vương Hiên này có lá gan rất lớn, cướp tiểu thiếp mà một quỷ vương khác ở tầng thứ bảy của địa ngục sủng ái nhất, quỷ vương kia cũng có tính khí hung bạo, trong ngày hôm đó đã mang theo một trăm ngàn âm binh vây dưới thành.

Khi mắt thấy một trận đại chiến sắp bùng nổ thì tôi không thể không ra mặt giải hòa.

Lúc đó tôi đi vào động phủ của quỷ vương Hiên, cấu trúc cũng rất giống với nơi này, chỉ là càng nguy nga, to lớn hơn tòa địa cung này thôi.

Ở giữa có một con đường nhỏ dẫn đến chính điện nguy nga nhất ở chính giữa, mà ánh mắt của tôi lại rơi vào bậc thang thứ hai ở bên phải.

Trong trí nhớ của tôi, động phủ ở địa ngục kia của Hiên, đi lên bậc thang thứ hai bên phải, ở tòa nhà thứ sáu chính là kho cất bảo vật của anh ta.

“Đã lựa chọn đi con đường bên kia rồi hả?”

Vân Kỳ nhẹ giọng hỏi tôi.

Tôi nhìn khắp bốn phía, phát hiện cha con nhà họ Chu chọn nấc thang thứ nhất bên trái kia, lúc này đã đi vào một tòa nhà.

Bọn họ rất thông minh, cũng không đi vào chính điện, một nơi mà rất có thể là cạm bẫy, hai ba ngày sau, tất cả tu sĩ của Hoa Quốc đều tới đây, nơi đầu tiên đến nhất định là chính điện, nếu như bị bọn họ phát hiện ra thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi chọn con đường này.”

Tôi chỉ về hướng bậc thang thứ hai ở bên phải, cười nói: “Tôi luôn rất may mắn, tôi có dự cảm nhất định chúng ta có thể thắng lợi trở về.”

Vân Kỳ cưng chiều nhìn tôi: “Được, nghe theo cô.”

Hai bên bậc thang này có không ít tòa nhà, chúng tôi tìm kiếm từng nơi một, thật sự rất mệt. Trong bụng quỷ vương Hiên này tất cả đều là ý nghĩ xấu xa, khắp mọi nơi đều là cơ quan nguy hiểm, nói không chừng vừa mở cửa ra một cái thì sau cửa sẽ có một sinh vật của địa ngục hung ác, tàn bạo, vô cùng khát máu nào đó.

Dọc theo đường đi, chúng tôi cũng chém giết không ít quái vật, trong lòng tôi cũng tràn đầy tức giận, quỷ vương Hiên này tự mình vượt ngục cũng thôi đi, lại còn mang theo nhiều quỷ vật ở địa ngục ra ngoài như vậy.

Phải biết rằng, nơi sinh sống của những đất quỷ này đều là bên trong địa ngục, cực kỳ nguy hiểm, một khi chúng nó ở nhân gian sinh sản và phát triển với số lượng lớn, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Tôi âm thầm nắm chặt tay, nói thầm trong lòng, chờ xem, tôi nhất định phải bắt mày quay về địa ngục, phạt mày chịu hình phạt bị nham thạch nóng chảy đốt một vạn năm.

Nham thạch nóng chảy đốt người. . . . . .

Lòng tôi bỗng nhiên vừa động, trong đầu hiện ra mấy đoạn kí ức, tôi thấy cảnh Chu Nguyên Hạo bị trói ở bên trong hồ nham thạch nóng chảy, lúc này nham thạch nóng chảy vẫn chưa có dâng lên, tôi bỗng nhiên bắt đầu cởi áo và tháo thắt lưng ra, cởi từng món một trên người mình, vải dệt màu lam mềm mại tuột xuống khỏi người tôi, rơi xuống trên mặt đất nở ra thành một đóa hoa mềm mại.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút u ám.