Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 398




Anh ta nghe câu này, sắc mặt rất đặc sắc, gắng gượng nói: “Thiên nhãn thì sao? Thiên nhãn của cô hiện nay hoàn toàn không thể mở được, cũng chỉ có thể đối phó vài tên tép riu, trước mặt tôi, hoàn toàn không có tác dụng gì lớn. Nếu đã như vậy, tôi sẽ hủy thiên nhãn của cô trước, xem cô làm sao kiêu căng!”

Nói rồi, người anh ta đầy quỷ khí, toàn bộ rót vào trong con dao, trong lòng tôi âm thầm kinh ngạc, con dao đó, là kết tinh bổn mạng của anh ta sao?

“Đi chết đi.”

Thiên Huyền nhấc con dao, hung hăng đâm về phía trán tôi.

Chính vào lúc con dao của anh ta sắp đâm vào trán tôi, trán tôi đột nhiên phát ra luồng sáng màu vàng, đánh bay con dao của anh ta, anh ta che mặt, lùi về sau mấy bước, hét lên, trong giọng nói tràn ngập đau đớn.

“A! Mặt của tôi, mặt của tôi! Cô dám hủy mặt của tôi!”

Anh ta buông tay, lộ ra gương mặt máu thịt mơ hồ, da thịt trên mặt đã cháy nát, lộ ra xương trắng bên dưới, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Anh ta hét thảm, vươn tay, kết tinh bổn mệnh bay về trong tay anh ta, anh ta muốn tiếp tục qua đây giết tôi, lại cực kỳ sợ hãi trán tôi, do dự một lúc, cuối cùng anh ta không có dũng khí bước đến.

Anh ta khó khăn lắm mới từ địa ngục ra ngoài, dùng cách đầu thai chuyển thế để sống ở trần gian, anh ta vẫn trong thời kì yếu ớt, thực lực không nhiều, không dám đánh cược.

Anh ta cười lạnh một tiếng, gương mặt lộ xương kia nở nụ cười, thoạt nhìn càng thêm khủng khiếp: “Cô cứ vĩnh viễn ở lại sơn động này đi, cô đầu thai chuyển thế rất triệt để, cơ thể này yếu ớt hệt loài người, nhốt cô ở đây, trong mấy ngày cô sẽ chết thôi.

Đói chết, khát chết, lạnh chết, cô sẽ chết rất thảm.”

Anh ta lùi ra khỏi sơn động, sau đó nhấc con dao lên, vạch một nhát trên đỉnh sơn động, băng và tuyết cực lớn cuồn cuộn đổ xuống, lấp kín cửa động.

Tôi cảm thấy tay chân nhẹ đi, từ trên không rơi xuống, ngã dưới đất, trên trán vẫn rất nóng, trong vết thương trên người tôi, mấy thứ nhỏ bé như xúc thủ bắt đầu rơi xuống từng chút một, bò lúc nhúc dưới đất một lúc, liền cháy thành tro, không còn cử động nữa.

Tôi gian nan bò dậy từ dưới đất, nôn ra một ngụm máu, bên trong còn lẫn vụn đầu lưỡi bị tôi cắn nát.

Tôi nghỉ một lúc mới bò dậy được, cười khổ một tiếng, bị mất một phần đầu lưỡi, tuy không chết, nhưng sau này nói chuyện không rõ ràng nữa.

Tôi nhìn xung quanh, vách tường trong hang động bị đông thành băng, có vài khối băng chói sáng, có thể nhìn thấy bóng người, tôi bước qua, dùng tay lau một lúc, trên khối băng phản chiếu bóng của tôi.

Trên trán tôi, có một viên đá hình thoi cỡ ngón cái, màu vàng, ghim chặt trong da thịt, nhưng tôi dùng tay sờ, lại không sờ được gì cả.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Tôi vẫn luôn nghi ngờ trên trán của mình rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, tôi thậm chí từng hoài nghi, trên trán tôi liệu có phải mọc thêm một cái miệng, cảnh tượng đó nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.

Tôi soi gương, nhìn kỹ viên đá đó, ngắm rồi ngắm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đội mũ, người mặc áo giáp.

Tôi giật mình một lúc, lùi về sau một bước, người phụ nữ mặc giáp trong gương cũng lùi theo.

Đây là…tôi?

Tôi có chút không dám tin, người phụ nữ trong gương rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó, không hề mềm yếu, mà là anh tư hiên ngang, có một loại uy nghiêm khó nói nên lời, khiến người ta không thể nhìn thẳng, không tự chủ cúi đầu.

Tôi không nhịn được lẩm bẩm hỏi: “Cô là ai?”

Vì đầu lưỡi mất đi một phần, tôi phát âm có chút không rõ ràng, đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Đó là kiếp trước của cô.”

Tôi giật mình, quay đầu nhìn, là thầy Tín Thiện.

Tín Thiện lúc này, vẫn mặc áo thầy chùa màu xám, dơ bẩn, chắp hai tay, trong tay treo một chuỗi phật châu, mỉm cười nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đứng trước mặt mình, là một vị phật đà.

“Thầy Tín Thiện, sao thầy lại ở đây?”

Tôi nói mơ hồ không rõ, vừa mở miệng, máu đã chảy ra.