Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 392




Gương mặt Vân Kỳ mang theo nụ cười, nhưng lời nói ra lại lạnh lẽo tận xương tủy: “Tôi muốn tất cả sản nghiệp của nhà họ Chu đều rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng.”

“Tuyệt đối không thành vấn đề, chủ nhân.”

Hai người bình tĩnh nói: “Sản nghiệp dưới trướng nhà họ Chu tuy lớn, nhưng nội bộ nhà họ Chu xảy ra vấn đề, lòng người không đoàn kết, tuy muốn hoàn toàn đánh đổ nhà họ Chu, tạm thời là chuyện không thể nào, có điều nếu chỉ để họ rơi vào khủng hoảng, lại rất dễ dàng. Gia tộc như vậy, sau khi gặp nguy cơ, hoặc ôm chặt lấy nhau, một lòng chống địch, hoặc là chật vật mạnh ai nấy chạy, từ đó không thể gượng dậy nổi, lòng tin suy nghĩ không còn thống nhất.”

Vân Kỳ nói: “Trùng trăm chân tổn thương nhưng không chết hẳn, đạo lý này tôi hiểu, các người cứ việc thoải mái làm đi, nếu về mặt tiền bạc có vấn đề gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể báo với tôi, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.”

“Vâng.”

Hai người đáp một tiếng, đi ra ngoài.

Hai người vừa đi chưa lâu, điện thoại Vân Kỳ vang lên, anh ta ấn nút nghe, đây là cuộc gọi video, trên màn hình xuất hiện hình ảnh một cô gái: “Chủ nhân, tôi đã có được lòng tin trên dưới nhà họ Chu, nhất là ông cụ Chu, ông ấy đã cho tôi vào trung tâm quyền lực.”

Cô gái kia, là con cháu nhánh khác được ông cụ Chu rất yêu thương chiều chuộng – Chu Vy Hân.

“Rất tốt.”

Vân Kỳ nói: “Lần này tấn công sản nghiệp nhà họ Chu, vẫn cần cô động tay động chân, trong nội bộ nhà họ Chu.”

“Anh yên tâm.”

Chu Vy Hân cung kính nói: “Tôi đã chuẩn bị tất cả thỏa đáng, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay.”

Vân Kỳ cúp điện thoại, cơ thể ngửa ra sau, dựa vào ghế sô pha, khóe môi lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu.

“Dục vọng của con người đúng là đồ tốt.”

Anh ta than thở nói: “Chỉ cần có thể thao túng dục vọng, sẽ có thể thao túng được con người. Trước mặt dục vọng, không có lòng trung thành nào đáng nói. Cái gọi là trung thành, chỉ là cám dỗ chưa đủ lớn thôi.”

Ý cười trên mặt anh ta nhạt dần, đáy mắt lại lạnh lẽo tận xương tủy.

“Thật đáng mong chờ, không biết khi Chu Nguyên Hạo đối mặt với tất cả những chuyện này, sẽ có biểu cảm thế nào.”

Ở một trấn nhỏ gần chân núi tuyết Ngọc Long, bà chủ quán rượu sáng sớm vừa mở cửa, chuẩn bị quét dọn vệ sinh, đột nhiên cạch một tiếng, có khách đến.

Bà chủ kỳ quái liếc nhìn, thầm nghĩ sớm như vậy, sao lại có khách?

Quán rượu ở đây, làm ăn với khách du lịch, thông thường mà nói, chiều và tối sẽ đông khách hơn một chút, sáng sớm, cơ bản chẳng có ai cả.

“Bà chủ, lấy một bình rượu.”

Người đến là một người trẻ tuổi, vô cùng đẹp trai, bà chủ cũng bị kinh diễm, không nhịn được nhìn thêm vài lần: “Anh bạn, anh muốn rượu gì?”

“Cái gì cũng được, chỉ cần là rượu.”

Người trẻ tuổi đặt một xấp tiền màu đỏ lên quầy.

Ánh mắt bà chủ sáng lên, lấy tiền, cất vào dưới quầy, sau đó lấy bình rượu đắt nhất đưa cho anh: “Anh bạn, mới sáng sớm, uống rượu gì chứ? Có phải bị phụ nữ đá không?”

Người trẻ tuổi không để ý cô ta, nhấc bình rượu, nốc vào miệng.

“Anh bạn, đừng uống gấp như vậy.”

Bà chủ nói: “Uống như vậy, hại dạ dày.”

Nếu đổi lại người khác, bà chủ đương nhiên thích người ta uống càng nhiều càng tốt, dù sao khách uống càng nhiều, cô ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền, nhưng người trẻ tuổi này quá đẹp trai, cô ta không nỡ.

Không ngờ người trẻ tuổi chỉ vài hớp đã uống sạch bình rượu, ném bình đi, nói: “Lấy thêm.”

Bà chủ chỉ đành lấy thêm một bình, ai ngờ anh vẫn uống sạch, hết bình này tới bình khác, không đến nửa tiếng, dưới đất toàn là bình rượu rỗng.

Bà chủ giật mình, nhìn người trẻ tuổi nói: “Anh, anh không sao chứ?”

Người trẻ tuổi uống hết rượu còn sót lại trong bình, nặng nề đặt lên bàn, ánh mắt bi thương: “Chuyện đáng thương nhất, chính là ngay cả khi tôi muốn uống say, cũng không say được.”

Bà chủ thở dài, nói: “Anh bạn, đừng chê miệng tôi nói bậy, không có người phụ nữa kia, còn có thể tìm người khác, nếu sức khỏe không còn, vậy thì chẳng có gì nữa. Huống hồ, ngay cả người đàn ông như anh, cô ta cũng không nhìn trúng, đá anh, mắt mọc trên mông à? Vì một người phụ nữ như thế, có đáng không?”