Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 390




Chu Nguyên Hạo cuối cùng không đè nén nổi lửa giận của mình, lớn tiếng nói: “Anh không để ý nhiều được như vậy. Anh chỉ cần em. Em là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không buông tay. Mặc kệ em có muốn hay không, coi như hôm nay anh phải chết ở chỗ này, anh cũng phải đưa em về.”

Mặt tôi không hề thay đổi, lấy ra chủy thủ từ trong quần áo ra, mạnh mẽ đâm lên vai của mình. Máu chảy ở khắp nơi, đôi mắt của Chu Nguyên Hạo lập tức đỏ lên, ngay cả trên mặt của Vân Kỳ cũng đều là kinh sợ.

“Cút.”

Giọng của tôi lạnh lùng, lạnh đến mức sắp đóng thành băng, “Lập tức cút cho tôi. Nếu không, tôi tình nguyện chết tại trước mặt anh.”

Trong mắt của Chu Nguyên Hạo dường như chảy ra máu, quỷ khí trên người anh cực kỳ không ổn định, cảm giác đau đớn, tức giận, thống khổ, quyến luyến dâng lên mãnh liệt. Anh đau đớn lùi về sau hai bước, bước chân có hơi lảo đảo. Cuối cùng anh nhìn tôi một chút, cảm xúc ở trong mắt kia quá mức phức tạp, phức tạp đến mức làm cho lòng tôi nhanh tan vỡ. Nhưng tôi vẫn cắn răng gắng gượng, dùng sức rút chuỷ thủ ra khỏi vai, hung tợn nhìn anh chằm chằm: “Nếu anh không đi, tôi sẽ đâm liên tục lên người mình, cho đến tận khi anh đi mới thôi.”

Chu Nguyên Hạo xoay người, từng bước đi đến vách đá, bỗng nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ. Một tiếng kêu này, giống như làm cho cả thế giới run rẩy. ở trên đỉnh núi tuyết xa xôi, có đống tuyết lớn không ngừng lăn xuống. Anh kiễng chân, nhún người nhảy lên, nhảy xuống từ trên vách đá.

Quỷ khẳng định không thể ngã chết. Tôi cũng không hề đi nhìn thử, hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người, đi vào biệt thự. Vân Kỳ nhìn bóng lưng của tôi, trong mắt ánh ánh sáng dị dạng nhấp nháy.

Tôi quay lại phòng ngủ, tìm ra rương thuốc, trước tiên uống một viên đan dược chữa thương, sau đó lấy kim khâu ra khâu lại vết thương của mình.

Vân Kỳ đi đến, cầm lấy kim khâu ở trong tay của tôi, nhẹ nhàng khâu lại cho tôi, thấp giọng nói: “Em cứ thích anh ta như vậy à?

Em không muốn để anh làm thương anh ta, thậm chí không tiếc dùng chủy thủ đâm mình, đuổi anh đi?”

Tôi nhìn về phía Vân Kỳ, trên mặt của anh ta không còn ý cười, chỉ có một tia khổ sở nhàn nhạt. Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Cũng không phải hoàn toàn là như thế. Trước đó tôi nói với anh ấy, đều là thật lòng. Đàn ông ấy à, chính là như vậy. Anh không thể để cho anh ta hy sinh vì mình. Nếu không một ngày nào đó trong tương lai, kiểu gì anh ta cũng sẽ hối hận, kiểu gì cũng sẽ trách mình.”

Vân Kỳ không nói gì cả, ta tiếp tục nói thêm: “Hiện tại đã sớm không phải cổ đại nữa, hai người ở chung với nhau, không giữ được quy tắc, không ổn thì chia tay, không có cái gì mà anh sống tôi chết.”

Vân Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhìn ánh mắt của anh ta, nghiêm túc nói: “Tạm thời tôi không thể tiếp nhận anh được. Không phải anh có chỗ không tốt, cũng không phải tôi chán ghét anh. Anh nói đúng, tôi chỉ sợ tạm thời còn quên không được Chu Nguyên Hạo. Trong lòng còn nghĩ tới một người khác, lại ở với anh, với anh là không công bằng.”

Vân Kỳ nắm tay của tôi, nói: “Anh không quan tâm điều này.”

“Nhưng tôi quan tâm.”

Tôi nói chắc chắn, “Tôi không thể vừa cùng với anh mà còn còn nghĩ đến anh ấy.”

Cuối cùng Vân Kỳ chỉ còn lại bất đắc dĩ, thay tôi bôi thuốc lên, không nói gì nữa mà quay người ra ngoài. Nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng tôi hơi khổ sở. Thật ra tôi từ chối đi cùng với Chu Nguyên Hạo còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất. Tôi rất để ý cảnh tượng đã hiện lên ở trong đầu, Chu Nguyên Hạo bị trói ở trong dung nham, chịu khổ ở Địa ngục là ai đã trói anh lên đó? Là tôi sao?

Anh hận tôi, muốn chém thành tôi thành trăm ngàn mảnh. Nếu như loại hận này là thật, sao có khả năng biến thành yêu được?

Tôi vẫn luôn nghi ngờ, anh có yêu tôi thật không. Có lẽ cái yêu mà tôi nhìn thấy chẳng qua là một sự giả dối được tỉ mỉ xây dựng lên. Đợi đến một ngày, sau khi giấc mơ vỡ vụn, tôi phải bỏ ra, không chỉ là thương tâm và thống khổ, còn có cả mạng sống. Nếu nó sẽ thành như vậy, còn không bằng sớm kết thúc một chút cũng tốt.

Tôi cũng không biết, sau khi Vân Kỳ rời khỏi phòng của tôi, sắc mặt trở nên cực kì lạnh lẽo. Anh ta rời khỏi biệt thự ở đỉnh Tuyết Sơn, đến một căn nhà ở chân núi khác, mở máy tính, khuôn mặt của Quỷ Vương Thiên Huyền lập tức liền xuất hiện ở trên màn ảnh.

Lúc này, một tay Thiên Huyền ôm một người phụ nữ xinh đẹp, một tay khác ôm một thiếu niên xinh đẹp. Ánh mắt của hai người rã rời, không mặc quần áo, ngoan ngoãn tuyệt đối vào trên người tên kia. Mà ở giữa hai chân của tên đó, còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang quỳ ở giữa.

“Vân Kỳ các hạ, đã lâu như vậy không có liên hệ tôi, tôi còn tưởng rằng anh đã say chết trong mật ngọt rồi chứ.”

Thiên Huyền nhận lấy chén rượu mà thiếu niên xinh đẹp đưa tới, bên trong đều là chất lỏng đỏ tươi, phía trên còn có một con mắt nổi lơ lửng.