Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 386




Anh ta vừa dùng sức, tôi đã té nhào vào trong ngực của anh ta, mùi hương kỳ lạ kia lại lần nữa xông vào mũi, khiến cho toàn thân tôi nhũn ra, đầu óc cũng choáng váng.

Anh ta thuận thế ngã xuống giường, mà tôi thì biến thành nằm đè lên người anh ta. Tư thế của chúng tôi hơi mập mờ, cứ thế mà nhìn nhau. Hormone ở trong thân thể tôi tiết ra nhanh chóng, khiến tôi ý loạn tình mê. Tôi có thể cảm giác được thân thể của Vân Kỳ trở nên cực kỳ cứng rắn, hô hấp của tôi cũng trở nên dồn dập, thấp giọng nói: “Võng lượng, anh đang đùa với lửa.”

Bên trong cặp mắt đẹp kia của anh ta có sự ngạc nhiên, có vui mưng, duỗi tay ôm lấy eo của tôi. Tôi cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, bụng dưới cũng trở nên căng cứng. Trong đầu của tôi trống rỗng, giọng nói của anh ta khàn khàn, thấp giọng nói: “Cúi xuống, bám lấy anh.”

Tôi nhẹ nhàng cúi người, áp sát lại một chỗ với ngực của anh ta. Sau đó, Vân Kỳ nắm lấy sau gáy tôi, hôn lên môi của tôi. Kỹ xảo hôn của anh ta rất tốt, trong lúc nhất thời, tôi choáng đầu hoa mắt, sa vào bên trong nụ hôn của anh ta. Khi nụ hôn trở nên sâu hơn, thân thể của chúng tôi cũng càng ngày càng nóng, ôm càng thêm chặt. Anh ta bỗng nhiên xoay người một cái, đặt tôi ở dưới thân, bắt đầu từ cằm xuống dưới phía cổ, đến lồng ngực của tôi. Trong nháy mắt đó, tôi không nhớ nổi thứ gì nữa cả, đầu óc trống rỗng, như đang trôi dạt trong đại dương vô cùng ấm áp. Mà di chuyển trong thân thể lại là dục vọng vô hạn.

Tôi cảm giác được hai tay của anh ta ôm lấy eo của mình, di chuyển tôi một chút thế là đã đối mặt với tôi. Anh ta vươn tay ra, muốn cởi nội y của tôi. Nhưng thời điểm mà ngón tay của anh ta chạm phải quần ren, tôi bỗng nhiên bắt lấy tay của anh ta.

Thân thể của anh ta cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn qua tôi: “Khương Lăng?”

“Không được.”

Tôi đẩy an ta ram nhảy ra khỏi người của anh ta, “Không được, tôi làm như vậy là không đúng.”

Vân Kỳ mày, nhấc người lên hỏi ta: “Có gì không đúng chứ? Em có dục vọng với anh, mà anh cũng rất thích em. Nếu đã như vậy, chúng ta ở cùng một chỗ, có cái gì không đúng?”

Tôi lui về sau mấy bước, dựa vào tủ quần áo, cúi đầu nói: “Chúng ta không nên bị khuất phục bởi dục vọng.”

Vân Kỳ nói nghiêm túc: “Trên đời này, chỉ cần là sinh vật có trí thông minh, đều sẽ có dục vọng. Mà thèm ăn, yêu đương là những ham muốn nguyên thủy nhất, điều này cũng không có gì đáng xấu hổ. Vì sao em không muốn hưởng thụ?”

Tôi thở hổn hển, thật vất vả mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại. Tôi nói: “Nếu như chúng ta khuất phục trước dục vọng vậy thì có khác súc sinh chỗ nào chứ? Anh cũng biết, ngay cả Võng Lượng các anh cũng không muốn trở thành nô lệ tình dục của người khác, huống chi tôi là con người. Xã hội con người chúng tôi có rất nhiều loại quy tắc đạo đức.”

Anh ta nhìn tôi, im lặng một lúc lâu, nói: “Thật ra, đấy đều là cái lấy cớ. Trong lòng của em vẫn còn Chu Vũ Hạo.”

Thân thể tôi run lên, trong lòng có một cỗ chua xót, lặng lẽ tràn ra. Vành mắt của tôi lập tức liền đỏ lên. Tôi vội cúi đầu xuống, không để anh ta nhìn thấy vẻ yếu ớt lúc này của mình.

Tôi biết, anh ta nói không hề sai. Tôi không quên được anh.

“Dù sao chúng tôi đã ở cùng một chỗ lâu như vậy. Muốn lập tức quên đi nào có dễ dàng vậy chứ.”

Tôi cũng không làm vịt chết còn mạnh miệng, thở dài nói, “Nhưng trên đời này, cho tới bây giờ, đều không có ai vì thiếu người khác mà sống không nổi.

Quên đi rất khó, nhưng sẽ có một ngày sẽ quên được.”

Anh ta hơi bất đắc dĩ, lại có hơi đau buồn, đứng dậy nhặt chiếc chăn hơi mỏng từ dưới đất lên, choàng lên người của tôi, nói: “Em nói đúng. Người trừ người em ra, anh cũng có thể thích thật thích em.”

Tôi nhìn về anh ta, cau mày, trong lòng đầy câu hỏi: “Ngài Vân, vì sao anh lại thích tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi có thân thể Cửu Âm?”

“Gọi anh là Vân.”

Anh ta kiên trì nói.

Cái biệt danh này khiến cho tôi cảm thấy có hơi buồn nôn, cắn răng, nói: “Vân, trả lời câu hỏi của tôi.”

Anh ta rơi vào im lặng, tôi lại quật cường nhìn anh ta chằm chằm, không buông tha. Thật lâu sau, anh ta mới dậy, nhấc lên ấm trà bằng sứ của nước ở trên bàn, rót vào tách trà một chén đầy chất lỏng đỏ tươi, trầm mặc cầm lên uống một ngụm rồi nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau.”

Tôi sửng sốt: “Chuyện của khi nào? Nếu như tôi đã gặp qua loại đàn ông có nhan sắc này như anh, chắc chắn sẽ không quên.”

Anh ta cười khẽ một tiếng, đáp: “Đó đều đã đã là chuyện của đời trước.”

“Đời trước?”

Tôi hít một hơi hơi lạnh, sau lưng lạnh toát, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Tôi nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Kiếp trước của tôi, tôi thật sự là Quỷ Vương của Địa Ngục sao?”

“Anh không biết.”

Anh ta đáp.