Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 383




Tôi mở cửa biệt thự ra. Ngoài cửa là tuyết trắng xoá, tuyết rơi rất sâu. Đi một bước, chân sẽ hoàn toàn chìm vào trong đống tuyết. Ngôi biệt thự này thế mà xây ở trên vách đá. Tôi đi mấy bước đã nhìn thấy một vách núi cực kỳ cao, phía dưới là khoảng không, sâu không thấy đáy, khiến cho da đầu người ta run lên từng đợt. Quả thật, một chỗ như vậy, người bình thường hoàn toàn sẽ không đến. Coi như là người tu đạo cao cấp, muốn lên đây đều phải hao hết khí lực.

“Bên ngoài trời lạnh, vẫn nên quay lại phòng đi.”

Vân Kỳ cầm một chiếc áo khoác lông chồn, choàng lên trên người của tôi. Tôi gật đầu nhẹ, theo anh ta quay vào nhà. Hơi ấm trong phòng đầy đủ, cho dù chỉ mặc một bộ váy liền áo cũng sẽ không lạnh.

Vân Kỳ còn thân sĩ và bác học hơn so tôi tưởng. Anh ta sợ tôi một mình buồn chán nên ở bên cạnh tôi nói chuyện phiếm, trò chuyện trời nam biển bắc.

Anh ta sống đã rất lâu. Tôi hỏi hắn những chuyện đã xảy ra ở cổ đại, anh ta nói cho tôi, anh ta thành hình ở những năm cuối của triều Đường, đã từng thấy qua hậu chủ Nam Đường nổi tiếng kháp nơi, Lý Dục. Bởi vì anh ta có thể làm thơ điền từ, từng được Lý Dục mời đến làm thượng khách. Lúc Bắc Tống, từng cùng Âu Dương Tu, Tô Thức, Yến Thù vân vân, ngồi đối diện uống trà, nâng bút viết chữ. Lúc Nguyên Đại, từng thấy tận mắt Triệu Mạnh Phủ vẽ tranh, thời điểm đời Minh đã từng cùng tứ đại tài tử Giang Nam nổi tiếng khắp thiên hạ nâng ly, Đường Bá Hổ còn đưa anh ta một bức tranh tài hoa cho hắn.

Tôi nghe được thì hai mắt tỏa ánh sáng. Đường Bá Hổ là thần tượng của tôi, tôi vẫn muốn tận mắt thấy bút tích thực của ông ấy, đáng tiếc vẫn không thể toại nguyện.

“Có thể… để tôi nhìn được không?”

Tôi nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên có thể.”

Vân Kỳ nói, “Có điều thân thể của cô còn chưa phục hồi được như cũ, lại đi lại lâu như vậy, nghỉ ngơi trước đi đã.”

Anh ta dứt lời, lại kêu võng lượng bưng loại thuốc đen sì kia đến. Giữa trưa uống thuốc, tôi lại ngủ sâu mấy giờ liền, thời điểm tỉnh lại đã chạng vạng tối, Vân Kỳ mời tôi ăn cơm tối với anh ta, rồi dẫn tôi đi vào nhà kho dưới mặt đất. Trong lòng của tôi có một chút kích động. Có thể nhìn thấy bút tích thực của Đường Bá Hổ, thật sự là phúc phận tu luyện mà.

Vân Kỳ bật đèn ở nhà kho dưới mặt đất, con mắt của tôi lập tức liền sáng lên.

Mật thất này ở dưới đất cũng không lớn, nhưng bày đủ các loại đồ cổ. Mặc dù tôi không biết hết tất cả nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh khí nồng nặc ẩn chứa trong bọn chúng. Dù là tùy tiện thứ nào đó, bán ra cũng tuyệt đối là giá trị liên thành. Tôi nhịn không được sờ sờ chỗ này, nhìn nhìn chỗ đó. Vân Kỳ nhìn tôi, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ dài làm bằng gỗ vàng của Nam Mốc từ trong tủ treo quần áo, rồi mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một quyển trục.

Động tác của anh ta nhẹ nhàng, mở quyển trục ra, tôi lập tức liền bị hấp dẫn.

Đó là một bức tranh tiêu chuẩn của một sĩ tử. Bức tranh có tiếng nhất của Đường Bá Hổ là tranh về mĩ nữ, nhưng này bức sĩ tử này lại được vẽ vô cùng tốt, đường nét mảnh tú, bố cục thưa thớt, phong thái ngôi ngô, tuấn tú, màu sắc tươi tắn, trang nhã, dáng điệu uyển chuyên, làm tôi nhìn cực kỳ say mê. Chỉ có điều, người ở trong bức tranh kia hình như có hơi quen mắt.

Tôi xem tranh, lại ngẩng đầu nhìn Vân Kỳ, hỏi: “Đây là vẽ anh à?”

Vân Kỳ mỉm cười gật đầu. Tôi lại nhìn tranh. Bên trong bức tranh, anh ta ngồi trên đất, ở trước mặt bày một bộ ấm trà tinh xảo.

Anh ta đang chuyên tâm thưởng trà, rất có phong độ Ngụy Tấn, khiến cho người khác không dời mắt nổi.

Tôi đang thưởng thức đến mê mẩn, hai tay của anh ta nhẹ nhàng nắm lấy hai vai của tôi, hỏi: “Đẹp không?”

Tôi không có nghĩ gì sâu sa, nhẹ gật đầu, nói: “Đẹp lắm.”

“Tôi là nói… người, đẹp không?”

Anh ta thì thầm bên tai tôi, thổi nhẹ nhàng vào tai tôi, khiến tôi choáng váng một trận. Tôi gật đầu nói: “Cũng đẹp lắm.”

“Cảm ơn.”

Anh ta cười, một tầng vui vẻ chưa từng có trước nay xuất hiện trên nụ cười của anh ta, “Lời khen ngợi của cô là vinh quang tối cao đối với tôi.”

Tôi giật giật khóe miệng, nói: “Không đến mức ấy chứ. Vẻ ngoài của anh rất đẹp, tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”

“Từ xưa đến nay, có vô số người nói với tôi câu nói này.”

Vân Kỳ đáp, “Nhưng câu nói này là từ trong miệng của cô nói ra mới có ý nghĩa.”

Mặt của tôi lập tức đỏ lên, gương mặt có hơi nóng, đầu óc mơ mơ màng màng. Ngây người thật lâu, tôi mới nhịn không được hỏi: “Anh… đây là có ý gì?”

Vân Kỳ cười cười, nhưng không nhiều lời, cất kỹ bức tranh, mang theo tôi ra khỏi tầng hầm, sau đó từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ, nói: “Muốn thử không?”