Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 364




Sắc mặt tôi lập tức trở nên không tốt, lạnh lùng nhìn Long Duẫn, Long Duẫn cười khổ một tiếng: “Cậu Chu, tôi cũng vì suy nghĩ cho an toàn của hai người, vì hai người là người duy nhất thấy Quỷ Vương Thiên Huyền.”

“Tổ trưởng Long không cần giải thích.”

Chu Nguyên Hạo nói: “Đã đây là ý của trưởng phòng, đương nhiên chúng tôi sẽ phối hợp.”

Long Duẫn bất đắc dĩ thở dài, tự mình lái xe, rời khỏi nhà họ Chu. Cũng không lâu lắm, một tòa cung điện hùng vĩ xuất hiện ở trước cửa, tôi nhìn xem, đây vậy mà lại là cố cung, chiếc xe hơi này lái vào trong cố cung. Tôi cả kinh nói: “Đừng nói ban điều tra hồ sơ X ở bên trong cố cung chứ?”

“Chính xác mà nói là ở phía dưới cố cung.”

Long Duẫn lái xe vào đằng sau điện Vũ Anh, tảng đá xếp trên mặt đất bỗng nhiên tách ra, lộ ra một con đường đi xuống phía dưới, chúng tôi lái xe vào, dừng lại trước một cái sân. Cái sân phát ra một tiếng ầm vang, sau đó chậm rãi di chuyển xuống dưới, mãi cho đến khi đã xuống gần trăm mét dưới lòng đất mới ngừng lại được, Tổ trưởng Long tự mình mở cửa cho chúng tôi. Xuống xe xem xét, tôi lập tức kinh ngạc đến ngây người, tổng bộ Ban điều tra hồ sơ X hoàn toàn khác biệt với phân bộ tổ thứ tư lúc trước nhìn thấy, nơi này quả thực chính là một chỗ trụ sở dưới lòng đất. Nếu như muốn hình dung, tôi cảm thấy trông giống như bộ phim « Resident Evil » bên trong có rất nhiều phòng thí nghiệm và nhân viên nghiên cứu khoa học mặc áo choàng trắng đi tới đi lui. Thậm chí có vài nhân viên nghiên cứu khoa học là người tu đạo. Cái này thật đúng là khoa học kết hợp huyền huyễn.

“Mời sang bên này.”

Long Duẫn tự mình dẫn chúng tôi đi vào thang máy kính trong suốt, thang máy tiếp tục đi xuống phía dưới, bốn phía tất cả đều là phòng thí nghiệm, trong cửa kính có thể nhìn thấy vài yêu ma quỷ quái hình thù kỳ quái. Có một gian phòng thí nghiệm cách thang máy tương đối gần, tôi nhìn thấy một người có đuôi cá mỹ nhân ngư trên bàn kim loại. Thật sự là mỹ nhân ngư, dung mạo vô cùng đẹp, nhưng giới tính là nam.

“Tất cả đều là yêu ma quỷ quái bắt được tại Hoa Quốc.”

Chu Nguyên Hạo nói: “Kia là giao nhân.”

Tôi nhìn mấy nhà khoa học trói chặt giao nhân, sau đó rót thuốc vào trong thân thể, nó thống khổ giằng co, lân phiến trên đuôi cá bắt đầu hư thối tróc ra. Tôi nhíu mày, nhìn về phía Long Duẫn: “Các người đối đãi dị loại như vậy sao?”

Long Duẫn cười nói: “Cô Khương đồng tình với giao nhân này sao? Cô Khương, chắc cô cũng biết giao nhân ăn con người.”

Tôi sửng sốt một chút, Long Duẫn nói tiếp: “Mặc dù giao nhân xinh đẹp nhưng là một loại động vật cực kì hung ác tàn bạo, cô có nghe nói qua, thời cổ mọi người lái thuyền ra biển bị tiếng ca giao nhân mê hoặc nhảy xuống biển rồi chết đuối chưa? Những giao nhân này không chỉ ăn người, còn thích xem người chết đuối tìm niềm vui.”

Anh ta chỉ chỉ phòng thí nghiệm kia: “Giao nhân mà cô đang nhìn thấy này là một lần vô tình bị người đánh vớt lên, nó dụ hoặc thuyền trưởng nuôi nó trên thuyền, sau đó từng bước từng bước ăn hết thuyền viên trên thuyền. Người chết trong tay nó không dưới hai mươi.”

Tôi trầm mặc, Long Duẫn cười nói: “Giao nhân dung mạo tuyệt mỹ, bởi vậy rất có tính mê hoặc, nhân loại luôn luôn đặc biệt khoan dung với người có dáng dấp đẹp đẽ.”

Điểm này tôi rất đồng ý. Tôi không nhịn được hỏi: “Trong truyền thuyết nói trên biển lớn có hòn đảo giao nhân sinh sống, bọn họ còn có thể tạo ra tơ lụa, nước mắt có thể hóa thành trân châu là thật sao?”

“Là thật.”

Chu Nguyên Hạo nói: “Nếu như em thích, chỗ anh có váy được may từ tơ lụa của giao nhân và đồ trang sức làm từ nước mắt giao nhân, sau khi trở về em cứ thoải mái chọn.”

Đang nói chuyện thì thang máy ngừng lại, cửa mở ra, Long Duẫn dẫn chúng tôi tới trước một cánh cửa kim loại, trên cửa treo một tấm bảng hiệu: Trưởng phòng. Long Duẫn tiến lên gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp: “Vào đi.”

Cửa mở, tôi vừa vào cửa liền bị trận thế bên trong dọa cho phát sợ. Bên trong có bảy người đang ngồi, có nam có nữ, tuổi tác đều đã lớn, từng người đều có thực lực cô cùng mạnh mẽ, tôi nhìn một vòng, tất cả đều không nhìn ra tu vi, nhưng khi bọn họ cùng nhau nhìn về phía tôi, tôi lập tức liền cảm giác được một luồng sức mạnh cực lớn, ép tới tôi không ngẩng đầu lên được. Chu Nguyên Hạo kéo tôi vào trong ngực, thay tôi cản lại sức mạnh kia, thân thể tôi nhẹ bẫng.

“Các vị đây là ra uy thế với chúng tôi sao?”

Chu Nguyên Hạo mỉm cười nói.

“Anh bạn trẻ, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu mỉm cười nói. Người đàn ông kia đại khái chừng năm mươi tuổi, mặt chữ quốc, dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen, mặt mày khí khái hào hùng uy nghiêm.

“Vương trưởng phòng, đã lâu không gặp.”

Chu Nguyên Hạo khẽ gật đầu nói. Vương trưởng phòng dò xét anh, cuối cùng thở dài: “Trời cao đố kỵ anh tài, cậu chết đi khiến giới tu đạo Hoa Quốc tổn thất một thiên tài, là tổn thất lớn nhất của chúng tôi.”