Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 359




Tư Hà Quân vui mừng, lại nghe anh tôi nói: “Nhưng mà cô ấy cũng sẽ không còn là người sống chân chính.”

Mặt mũi Tư Hà Quân tràn đầy mờ mịt: “Có ý gì?”

“Ông từng nghe nói về cương thi chưa?”

Tư Không Uy Vũ nói, “Tôi chính là cương thi.”

Tư Hà Quân hoảng sợ té ngồi trên đất, Tư Không Uy Vũ nói tiếp: “Tôi cũng không tính là chân chính còn sống, ông có đồng ý để con gái mình trở thành cương thi giống tôi không?”

Tôi nghe lời này có chút xoắn xuýt, nếu như là người thân của tôi thì sẽ chọn để người đó chết đi hay là còn sống nhưng lại biến thành cương thi?

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Ông Tư, ông cần phải hiểu rõ, cương thi khát máu, chẳng lẽ ông hi vọng cô ấy biến thành một quái vật?”

Nghe hai chữ quái vật, Tư Không Uy Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh nhưng anh lại không thèm để ý chút nào.

Tư Không Uy Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ thẳng tắp nhìn Tư Hà Quân, Tư Hà Quân cắn răng, nói: “Tôi muốn Thuần Nhi sống, cho dù con bé trở thành quái vật cũng không sao, chỉ cần nó còn sống.”

Tư Không Uy Vũ đi ra phía trước, dùng móng tay mở ra lồng ngực của mình, từ trong vết thương bay ra một giọt huyết dịch đỏ thắm.

Đó là tinh huyết của Hạn Bạt.

Anh ta chỉ tay một cái, tinh huyết tiến vào bên trong miệng Tư Thuần Nhi, thân thể Tư Thuần Nhi bỗng nhiên run rẩy dữ dội, trên mặt hiện lên vẻ rất đau khổ.

“Ngài Tư Không, con gái của tôi nó. . .”

Tư Hà Quân lo lắng hỏi.

“Chờ một chút.”

Tư Không Uy Vũ không nói thêm lời thừa thãi, Tư Hà Quân cũng chỉ yên lặng chờ ở một bên, lo lắng mà nhìn con gái mình.

Tư Thuần Nhi run rẩy một trận, thân thể bỗng nhiên cong lên, sau đó nặng nề nằm trở về.

Không đến nửa phút, Tư Thuần Nhi bỗng nhiên mở mắt, thẳng tắp ngồi dậy, ngây ngốc một lát, ánh mắt của cô lộ ra vẻ nghi ngờ kinh ngạc, cúi đầu nhìn hai tay của mình một chút: “Tôi làm sao thế này?”

“Thuần Nhi.”

Hai vợ chồng họ Tư oa một tiếng khóc lên, nhào tới ôm lấy cô ấy, “Thuần Nhi, con sống lại rồi, quá tốt rồi.”

“Cha, mẹ, hai người đang nói gì vậy?”

Tư Hà Quân lau mặt một cái, nói: “Thuần Nhi, chuyện lúc trước con đều không nhớ rõ nữa sao?”

Tư Thuần Nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, ký ức dần dần khôi phục, cô ấy hoảng sợ nắm tóc của mình: “Con nhớ ra rồi, con, con bị tên khốn nạn Tề Nam kia bắt, gã cột con vào trong một ma pháp trận, còn dùng bàn ủi nung đỏ làm bỏng con. Chuyện sau đó con không nhớ rõ, cha, mẹ, có phải hai người cứu con ra không?”

Lúc này, Chu Nguyên Hạo đi ra phía trước, nói: “Các vị, tôi không muốn làm phiền người một nhà các người đoàn tụ, nhưng trời sắp sáng rồi, mọi người nhất định phải lập tức rời đi thủ đô, đi càng xa càng tốt.”

“Vì sao chứ?”

Tư Hà Quân hỏi, “Nhà chúng tôi ở thủ đô, đi đâu được chứ?”

“Con gái của hai người đã là cương thi, hôm nay chúng tôi lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, đừng nói là các đại môn phái, thế lực khắp nơi, chỉ tính Tề gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Chu Nguyên Hạo nói, “Thật sự nếu không đi thì các người sẽ không sống được.”

Hai vợ chồng họ Tư nghe xong, sắc mặt liền có chút thay đổi, vội vàng thu thập đồ đạc, dẫn theo Tư Thuần Nhi rời khỏi, Tư Không Uy Vũ hộ tống bọn họ ra khỏi biệt thự, trước khi lên xe quay đầu nhìn chúng tôi một chút, nói với Chu Nguyên Hạo: “Tôi nợ anh một lần.”

Chỉ là một câu nói ngắn ngủi nhưng với Tư Không Uy Vũ mà nói lại là một loại hứa hẹn có ân tất báo.

An bài tốt tất cả, Chu Nguyên Hạo lo lắng hỏi tôi: “Khương Lăng, em có mệt không? Anh cùng em đi nghỉ ngơi một chút.”

Tôi trầm mặc một lát, nói: “Hay để em một mình nghỉ ngơi đi, em muốn yên lặng một chút.”

Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại, đi tới ôm ngang tôi lên, tôi quýnh lên, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Chu Nguyên Hạo lạnh mặt không nói lời nào, ôm tôi trực tiếp đi vào một gian phòng ngủ sạch sẽ trên lầu, ôm tôi nằm xuống trên giường lớn, tôi dùng sức vùng vẫy một hồi, bị động tác thô bạo của anh kiềm lại.

Tôi giận: “Chu Nguyên Hạo, anh nổi điên gì vậy?”

Anh dùng sức ôm tôi thật chặt, tôi tức giận lấy cùi chỏ hung hăng đập vào trên lồng ngực anh hai lần, nhưng hai lần này với anh mà nói cũng chỉ như gãi ngứa.

“Tay đau không?”

Anh hỏi.

Tôi thở phì phò nói: “Lần sau em dùng kiếm gỗ đào đánh anh.”