Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 330




Tuy rằng học kỳ này tôi trên lớp không nhiều lắm, nhưng cũng may tu vi của tôi đạt tới tam phẩm, trí nhớ tăng cao, trước kia xem qua sách đều nhớ rất rõ ràng, kiểm tra cuối kỳ cũng không khó, không đến nửa giờ đã nộp bài thi.



Thầy giám thị liếc mắt nhìn tôi một cái, thở dài, nói: “Không sao, học kỳ sau kiểm tra lại.”



Tôi kinh ngạc, có lẽ là thấy tôi nộp bài thi quá nhanh, cho rằng tôi trả lời lung tung.



Chờ thi xong, rất nhiều bạn cùng học tới an ủi tôi, nói những lời hình thức, nhưng sự vui sướng trong mắt khi người gặp họa cũng không ngăn được.



Đến cả Tống Anh và Lâm Khả Khanh đều tiếc nuối nhìn tôi, vỗ bả vai tôi, xung phong nhận việc giúp tôi học bù vào kỳ nghỉ đôn.



Tôi có chút á khẩu, qua ba ngày, lúc lấy thành tích, tôi và Tống Anh, Lâm Khả Khanh cùng đi đến văn phòng chủ nhiệm lớp lấy phiếu điểm, chủ nhiệm mới của lớp là một phụ nữ trung niên, tên là Lý Quý Hoa, nghe nói là em gái của lãnh đạo nào đó trong trường, dáng người mập mạp, một năm bốn mùa đều mặc một bộ vét kiểu nữ màu đen, đeo một bộ kính đen, ít khi nói cười.



“Khương Lăng, hôm nay chị không nên mặc như vậy.” Tống Anh thấp giọng nói.



“Làm sao vậy?” Tôi nhìn chính mình, chỉ là áo khoác màu đỏ bình thường mà thôi, cũng không có chỗ nào khác thường.



Tống Anh nói: “Lý Quý Hoa không thể so sánh với thầy Bành Liễu Phi trước đây, cô ấy vừa ly hôn chồng cách đây ít lâu, nghe nói là có một nữ sinh viên cạy góc tường, cô ấy hận nữ sinh xinh đẹp đến muốn chết. Ngày đầu tiên gặp mặt cô ấy đã mắng mấy người xinh đẹp trong lớp chúng ta đến muốn chết, chị đi khám bệnh mới tránh thoát một kiếp.”



Lâm Khả Khanh cũng gật đầu nói: “Quách Thiên Ngọc của lớp chúng ta, trước đi kia làm thêm, có một tiết không học, đã bị cô ấy nhớ một lần trốn học, không chỉ viết kiểm điểm, còn giảm thành tích của ngày thường, Quách Thiên Ngọc khóc muốn chết.”



Quách Thiên Ngọc là một tiểu mỹ nữ trong lớp chúng tôi, người không tồi, nhiệt tình lại lương thiện, quan hệ của Lâm Khả Khanh và Quách Thiên Ngọc không tồi, bởi vậy cô ấy từ người không nói người thị phi, đều không nhịn được thay Quách Thiên Ngọc bênh vực kẻ yếu.



“Tuy nói về tình cảm có thể tha thứ, nhưng suy cho cùng Quách Thiên Ngọc không tới đi học, chúng ta cũng không nắm được nhược điểm của Lý Quý Hoa.” Tôi nói.



“Hừ.” Tống Anh bĩu môi, nói, “Nếu cô ấy đối xử bình đẳng thì cũng bỏ đi, vấn đề là, những đứa con trai trong lớp chúng ta hung hăng trốn học, cô ấy lại dỗ không sót một người.”



Đang nói, chúng tôi đã tới cửa văn phòng chủ nhiệm lớp, Tống Anh hạ thấp âm thanh nói bên tai tôi: “Khương Lăng, chị vẫn nên trở về đổi một bộ quần áo vừa xấu vừa cũ rồi hãy đến đi, tốt nhất là làm mặt mình xấu một chút, tránh bị cô ấy quở trách.”



Tôi hết chỗ nói, vị chủ nhiệm lớp đó, không đến mức biến thành quỷ tử vào thôn chứ.



“Ai ở bên ngoài?” Trong văn phòng vang lên âm thanh của phụ nữ có chút sắc bén, “Vào đi.”



Tống Anh mắt trợn trắng, buông tay tôi, ba người chúng tôi cùng nhau đi vào, ánh mắt của Lý Quý Hoa đảo qua trên mặt chúng tôi, rồi dừng ở trên người tôi.



Tôi rõ ràng cảm giác được ánh mắt đó tràn ngập chán ghét.



“Cô giáo.” Tống Anh nói, “Chúng em tới lấy phiếu điểm.”



“Tên.” Bà ta nói lạnh như băng.



Chúng tôi báo tên họ lên, lúc nghe thấy tên của tôi, sắc mặt bà ta thay đổi, ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm khắc nói: “Em chính là Khương Lăng?”



Tôi gật gật đầu, nói: “Dạ vâng.”



Lý Quý Hoa hừ lạnh một tiếng: “Nói thật đi.”



Tôi không hiểu ra sao: “Nói thật cái gì?”



Lý Quý Hoa trừng mắt: “Chuyện bản thân em làm, bản thân không biết sao?”



Tôi mờ mịt lắc lắc đầu, cô ta lộ ra biểu cảm thất vọng, nói: “Khương Lăng à Khương Lăng, tôi quá thất vọng về em. Em tạm nghỉ học lâu như vậy, nếu trở về đi học, thì phải trân trọng cơ hội không dễ có này.



Không ngờ rằng em còn không cố gắng học tập, thường xuyên xin nghỉ cũng thôi đi, lại còn gian lận trong kiểm tra!”



Khoé miệng tôi run rẩy hai lần: “Cô Lý, lời này cũng không thể nói bậy, em làm gì có gian lận?”



“Em còn dám giảo biện?” Lý Quý Hoa cả giận nói, “Chính em nhìn xem, học kỳ này em lên lớp có mấy tiết! Em nói em đi chữa bệnh, được, tôi tin tưởng em, nhưng em xem thành tích của em, mấy môn này, lại được điểm trọn vẹn! Em biết hệ của chúng ta có bao nhiêu năm không ai được điểm trọn vẹn không? Em gian lận, cũng làm quá trắng trợn táo bạo.”



Tống Anh và Lâm Khả Khanh đều kinh ngạc nhìn tôi, dường như không quá tin rằng mấy môn của tôi lại có thể được điểm trọn vẹn .



Tôi bình tĩnh nói: “Cô Lý, nói chuyện phải có căn cứ, cô không thể bởi vì em được điểm trọn vẹn mà nói em gian lận. Tuy rằng em vẫn luôn xin nghỉ, nhưng em vẫn luôn đọc sách.”