Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 326




Cửa sổ của chiếc xe không đóng, để lộ cô dâu ngồi trên ghế phụ. Khi đi qua xe của chúng tôi, cô dâu còn nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua.



“Cô dâu quỷ này thật xinh đẹp.” Tôi không nhịn được cảm thán một tiếng, tuy rằng sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhưng thật sự vô cùng đẹp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.



“Bùm.” Và một âm thanh vang lên, tôi nghiêng đầu thì thấy, phát hiện Chu Nguyên Hạo lại bóp nát một miếng nhỏ của tay lái.



Anh ấy gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe cô dâu kia, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trong mắt dường như sắp chảy ra máu.



Tôi hoảng sợ, quen anh ấy lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của anh ấy.



“Nguyên Hạo.” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh ấy, trấn an anh ấy, “Anh, anh không sao chứ?”



Anh ấy không nói gì.



Tôi hỏi: “Có phải anh quen cô dâu kia hay không?”



Mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, dẫm chân ga, đi theo phía sau đoàn xe kia.



Tôi sốt ruột: “Nguyên Hạo, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”



Chu Nguyên Hạo trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: “Cô dâu vừa rồi, là mẹ của tôi.”



“Hả?” Tôi ngây dại, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, một lúc lâu mới nói: “Có lẽ là ngoại hình giống….”



Chu Nguyên Hạo ngắt lời tôi: “Đó là mẹ của tôi, cho dù bà ấy hóa thành tro bụi, tôi đều có thể nhận ra bà ấy.”



“Đó không phải mẹ của anh.” Tôi vội vàng nói, “Quỷ khí nặng như vậy, đó là cái bẫy! Là áo giác của lệ quỷ xây dựng!”



Chu Nguyên Hạo liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Nếu đó là cha mẹ hoặc là tổ mẫu của em, cho dù biết rõ là bẫy, em có thể đi hay không đi?”



Tôi không có lời gì để nói, mẹ tôi đã mất nhiều năm như vậy, hôm nay nếu tôi thấy được bà ấy, tôi còn sẽ ngoan cố mà đi theo.



“Tôi hiểu rồi.” Tôi ấn bờ vai của anh ấy, kiên định nói, “Tôi đi với anh, cho dù là cái bẫy, chúng ta cũng muốn xé kẻ bỉ ổi đã dùng mẹ anh làm mồi dụ thành mảnh nhỏ.”



Chu Nguyên Hạo cười: “Có em bên cạnh tôi, tôi sợ gì bẫy!”



Xe quỷ lái rất nhanh, dần dần lái lên một con đường, tôi nhìn hướng dẫn trên di động, trên bản đồ căn bản không có con đường này.



Dần dần, sương mù mênh mông bắt đầu bốc lên xung quanh, những chiếc xe đưa người thân quỷ dị đó cũng trở nên mờ nhạt.



Cũng không biết đã đi được bao lâu, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một toà nhà có sân cổ điển.



Ngôi nhà cổ điển đó trông giống như phong cách nhà Minh và nhà Thanh, có vẻ tinh tế, tao nhã, cửa ra vào treo đèn lồng lớn màu đỏ, cửa màu đen cũng dán một chữ phúc lớn màu đỏ thẫm, trên cạnh cửa còn treo tơ lụa màu đỏ rực, nhìn có vẻ là một cảnh tượng náo nhiệt.



Nhưng, trong nhà lại vô cùng tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, khác hoàn toàn với cảnh tượng bày biện bố trí náo nhiệt.



Tất cả cả xe quỷ đều đứng trước cổng lớn cổ xưa, cửa xe mở, tất cả đều là người giấy thủ công thô ráp đi xuống, chỉ có chiếc xe cô dâu cuối cùng, cô dâu mặc váy cưới trắng bước xuống dưới, đầu đội khăn che mặt trong suốt màu trắng, dưới ánh vắng lặng, có một vẻ đẹp yêu dị.



Tôi đột nhiên nghĩ ra gì đó, hít một hơi lạnh, nói với Chu Nguyên Hạo: “Nguyên Hạo, khăn che mặt mẹ anh đeo, không phải là khăn chùm đầu kết hôn, mà là khăn che mặt của người chết.”



Dù là thời nhà Đường ở Hoa Quốc hay thời đại Victoria ở Anh, đều có phong tục mang khăn che mặt, người sống mang nó, người chết cũng mang nó, kỳ lạ chính là người sống đội khăn che mặt màu đen, trong khi những người chết mang là khăn che mặt màu trắng.



Chu Nguyên Hạo gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp kia, nhìn bà ấy đi vào ngôi nhà cổ, mới nói: “Chúng ta cũng đi.”



Tôi đi theo anh ấy xuống xe, đi đến trước cửa ngôi nhà cổ, anh ấy đi ra phía trước, gõ gõ cửa, cánh cửa lớn màu đen kẽo kẹt một tiếng rồi mở, lộ ra một gương mặt trắng bệch.



Nhìn thấy gương mặt, tôi không khỏi lui về phía sau một bước.



Đó là một người giấy, mặt của hồ giấy trắng, bên trên dùng bút màu đen tùy tiện vẽ ngũ quan, trên má thì đánh phấn màu đỏ tươi, nhìn qua cực kỳ quỷ dị.



Tôi cảm thấy da đầu tê dại, không khỏi khinh thường người cùng nghề này, đây là làm cái gì chứ, nếu như tôi là khách hàng, tôi có thể ném thứ này vào mặt anh ta.



Người làm người giấy này không được, làm xe giấy lại không tồi, phỏng chừng là căn bản không làm nghiêm túc.



“Khách nhân từ đâu tới đây?” Người giấy nói chuyện, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như dùng cái muỗng trong bình gốm quát, làm người ta cả người không thoải mái.