Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 312




Xoay người lại đi cầm hai bộ, kiểu dáng khác bộ này, cũng không cho hắn thử, trực tiếp tính tiền.



Dáng người hắn đẹp khí chất đẹp, tất nhiên mặc gì cũng đẹp.



Lúc tính tiền, nữ phục vụ còn đang nhìn chằm chằm hắn, thầm nói với tôi: “Mắt nhìn của cô thật tốt.”



Tôi lập tức kinh ngạc, đây là biến tôi trở thành phú bà bao tên bám váy sao.



Nhưng, trong mắt nhóm nữ phục vụ không hề khinh thường, chỉ có hâm mộ ghen tị.



Ra cửa Armani, Tư Không Uy Viễn nói: “Sau này tôi sẽ trả lại cho cô.”



“Không cần, chỉ là vài bộ quần áo mà thôi.” Tôi nói.



Ngẫm lại thật đúng là kỳ diệu, không lâu trước đây tôi mới bị hắn đuổi giết, trong nháy mắt tôi lại mua quần áo cho hắn.



Tôi đang miên man suy nghĩ, bây giờ đã là giữa trưa, có nên dẫn hắn đi ăn bữa cơm hay không? Nhưng thứ cương thi ăn đều là máu thịt, có thể quen với việc ăn chín không?



Không phải tôi lập trường không kiên định, đối với một người bắt cóc tôi muốn giết tôi, mắc hội chứng Stockholm, mà là suy cho cùng Tư Không Uy Viễn từng có một đoạn chuyện cũ với tổ tiên tôi, có ngọn nguồn với gia tộc chúng tôi.



Không chỉ có như thế, mối quan hệ giữa Hoa Quốc chúng tôi và Âm Dương Liêu Nhật Quốc là kẻ thù truyền kiếp, cũng có hận thù, Tư Không Uy Viễn thù hận giặc Oa, cái gọi là kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn bè, nhưng tôi không muốn Hoa Quốc mất đi sự trợ giúp đắc lực lớn mạnh như vậy.



Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy Phó Thu Hằng và bạn trai cô ta đi dạo ở trung tâm thương mại, cô ta dừng bước, không dám tin mà nhìn về Tư Không Uy Viễn bên cạnh tôi.



Tư Không Uy Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức liền thay đổi sắc mặt, lại thình thịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.



Tôi hoảng sợ, đến cả bản thân cô ta còn thấy rất kinh ngạc, Tư Không Uy Viễn căn bản cũng chưa làm cái gì, một ánh mắt đã dọa cô ta đái ra quần.



“Em yêu, em không sao chứ?” Bạn trai cô ta rất cẩn thận đỡ cô ta dậy, cô ta bài trừ nở một nụ cười, nói: “Em, em không sao, vừa rồi không cẩn thận té ngã một cái.”



“Cẩn thận một chút.” Bạn trai cô ta nói một cách rất dịu dàng, “Em đó, cái khác cái gì cũng tốt, chính là có chút mơ hồ.”



Phó Thu Hằng cúi đầu, không dám đối diện với Tư Không Uy Viễn, lôi kéo bạn trai chạy trối chết.



“Cô ta là cương thi.” Tư Không Uy Viễn nói.



“Tôi biết.” Tôi nói.



Tư Không Uy Viễn tiếp tục nói: “Thành phố này, có vài con cương thi.”



Tôi sởn tóc gáy, thật là cảm ơn anh, tôi cảm thấy càng có cảm giác an toàn hơn.



“Bọn họ đều không mạnh bằng tôi.” Tư Không Uy Viễn nói.



Tôi thầm nghĩ, nếu mạnh hơn anh, thành phố Hà Thành phỏng chừng cương thi đã hoành hành khắp nơi.



“Anh có nơi ở chưa?” Tôi cẩn thận hỏi.



“Bên dưới cầu vượt.” Hắn nói.



Tôi á khẩu, đường đường là tướng quân triều Minh, cương thi thực lực vô cùng lớn mạnh, lại có thể ở dưới cầu vượt, ngẫm lại còn rất chua xót.



Tôi không nhịn được hỏi: “Vì sao anh tới thành phố Hà Thành?”



Hắn trầm mặc không nói lời nào, lòng tôi thầm nghĩ, không phải là anh đi theo tôi tới chứ? Muốn tiếp tục đuổi giết tôi?



Tôi nuốt nước bọt, nói: “Tư Không…… Tướng quân, anh còn giết tôi sao?”



Tư Không Uy Viễn không nói lời nào, tôi cảm thấy cả người lông tơ đều dựng thẳng lên tới, tuy nói hiện tại là đang ở trung tâm thương mại, trước công chúng, nhưng ai biết vị đại ca này có thể hay đột nhiên thú tính quá độ, giết tôi ngay tại chỗ hay không?



Chờ đã, có vẻ như thú tính quá độ dùng ở đây, phải không?



“Chờ cái ngày mà cô chết, tôi lại biến cô thành cương thi.” Hắn nói.



Tôi tiếp tục á khẩu, không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.



Ít nhất hiện tại hắn sẽ không giết tôi, tôi hơi yên tâm, nói: “Tôi mời anh ăn cơm, anh…….Ăn đồ ăn bình thường được không?”



“Có thể.” Hắn không khách khí một chút nào.



Tôi dẫn hắn đến một nhà hàng bò bít tết, gọi cho hắn ba phần bò bít tết chín bằng không, thịt bò là bò Úc Châu nguyên chất, chất thịt vô cùng tươi non, Tư Không Uy Viễn một hơi ăn xong toàn bộ, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm.



Tôi lại gọi ba phần, sắc mặt người phục vụ thoạt nhìn có chút quỷ dị, sắc mặt tôi không thay đổi, tôi quay ra tính tiền, cô mặc kệ tôi ăn bao nhiêu.