Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 282




Tôi tính ngày, nói: “Trong vòng bảy ngày, đối phương phải tới đón cưới, các em nhặt được vào cuối tuần trước, đêm nay đã đến ngày đó.”



Tống Anh nóng nảy: “Vậy phải làm sao bây giờ?”



“Đừng hoảng hốt, các em nộp tiền lên, không có quà đính hôn, thì không nhận sính lễ, chúng ta xuất quân có danh nghĩa, đi tìm hắn nói chuyện.”



Cơ mặt Tống Anh run rẩy hai lần: “Còn có thể nói chuyện với người chết sao? Nếu như hắn không nói lý thì sao?”



Tôi âm hiểm cười hai tiếng: “Không nói lý, thì đánh hắn hồn phi phách tán.”



Tống Anh cười hắc hắc, nói: “Vậy hắn vẫn nên không nói lý thì hay rồi.”



Tôi ra cửa muốn lái Minibus, đột nhiên nhớ tới, trước đó xe dừng ở bên ngoài biệt thự của Lý chưởng môn, lúc bị nhóm cương thi bạch mao vây đánh, cũng đã bị phá nát hoàn toàn.



Tôi bất đắc dĩ thở dài, vẫn là ngồi xe buýt đi.



Chúng tôi trở về trường học, mới vừa bước vào cửa lớn của ký túc xá, thì có một bạn học cùng đi qua, cười tôi: “Khương Lăng à, nghe nói cô đi thủ đô chữa bệnh? Bệnh đã đỡ chưa”



“Đỡ chút rồi.” Tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.



“Phải chú ý sức khỏe.”Bạn học cùng ý vị thâm trường chớp chớp mắt với tôi, đi rồi.



Tôi cảm thấy có chút không đúng, tiếp tục đi vào bên trong, mỗi một bạn học cùng đều qua đây hỏi tôi đã đỡ chưa, bảo tôi chú ý sức khỏe, tôi không hiểu ra sao, hỏi Tống Anh: “Đây là chuyện gì?”



Tống Anh cố gắng nhịn cười, nói: “Khương Lăng, trước kia chú của chị tới giúp chị xin nghỉ, nói chị bị bệnh nặng, sắp không qua khỏi, chú ấy muốn mang chị đến thủ đô cứu mạng.”



“Cái gì?” Tôi đầu đầy hắc tuyến, chú Trịnh này, thật là không đáng tin cậy.



“Sức khỏe của chị tốt như vậy, sao có thể bị bệnh nặng được, gọi điện thoại cho chị giọng nói của chị nghe vẫn cực kỳ trung khí, em đã biết, nhất định chị xin nghỉ là để đi nơi nào đó thu phục yêu quái trừ ma.” Tống Anh vỗ vỗ bả vai tôi, “Chị yên tâm, sau này em đều sẽ giúp chị che giấu.”



Đáng tiếc trong lục lạc này từ lâu đã không còn thiết hoàn gõ chuông, không có thiết hoàn, một vũ khí như vậy cũng phế.



Tôi thở dài, đặt lục lạc và giá cắm nến cùng nhau, lại lấy chiếc gương bát quái trấn thi, lần trước sau khi bị ô nhiễm bùn đất dơ bẩn, nó đã mất đi pháp lực.



Tôi phải nghĩ cách khôi phục lại nó, đây chính là một pháp khí hiếm có.



Tôi tìm thấy thùng xăng hoá vàng mã, tìm chút củi gỗ giấy đã bỏ đi, đốt, sau đó thả gương vào bên trong.



Ngọn lửa không ngừng bốc cháy bên trên gương đồng, mặt gương vốn dĩ là bùn đất không thể phản chiếu bóng người, thế nhưng lại bắt đầu trở nên bóng loáng một cách thần kỳ.



Ngọn lửa có thể gột rửa tất cả những thứ dơ bẩn trên thế gian, loại pháp khí kim loại giống như này, nếu bị ô nhiễm, nhất định phải dùng lửa để đốt cháy, càng thiêu càng sáng.



Theo truyền thuyết, thời cổ đại, từng có một người, không cẩn thận rơi vào bên trong một con giếng cạn, ở đáy giếng phát hiện một đoạn rễ cây khô khốc, bên trong rễ cây, có một chiếc gương đồng lấp lánh ánh sáng màu vàng, có thể nhìn rõ bóng người.



Người đó lại có thể nhìn thấy trong gương mình đã từng làm một số việc thiện, hắn biết đây là bảo vật, ra khỏi giếng cạn, thì đem tặng gương quý cho huyện lệnh.



Huyện lệnh cầm lấy thì thấy, trong gương chiếu ra lại là hình ảnh hắn tham ô nhận hối lộ. Hắn rất tức giận, gọi người lấy củi gỗ tới, đốt cháy gương quý.



Không ngờ rằng gương quý càng thiêu càng sáng, đều chiếu ra tất cả những chuyện ác mà người đang thiêu nó đã làm, sợ tới mức mọi người chạy trốn khắp nơi.



Huyện lệnh thẹn quá hóa giận, gọi người tìm những thứ dơ bẩn tới, xối vào gương quý, mặt gương của gương quý lập tức trở nên sương mù mênh mông, đều không nhìn thấy thứ gì.



Huyện lệnh yêu cầu người đã tặng gương quý ném chiếc gương trở về giếng, nhưng trên đời không có tường nào là không chắn gió, chuyện này lan truyền nhanh chóng, rất nhanh đã truyền tới tai hoàng đế.



Hoàng đế sai người mang gương quý tới, muốn khôi phục pháp lực của gương quý.