Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 278




Lời còn chưa dứt, một thanh rìu từ trên trời giáng xuống, vừa lúc chém vào đầu hắn, chém thành hai nửa.



Máu tươi văng khắp nơi, đầu nứt toạc, bay ra một sợi hồn phách, Tư Không Uy Viễn lại một rìu trực tiếp chém giết hồn phách kia đến hồn phi phách tán.



Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, thật lâu sau, nói: “Cô không phải Trân Nương.”



Tôi vội vàng gật đầu: “Anh nói quá đúng, đương nhiên tôi không phải.”



Hắn ngắt lời tôi, tiếp tục nói: “Cô và tôi giống nhau, đều là yêu ma.”



Tôi lập tức đã bị hắn nghẹn họng, sờ sờ trán, đều không bị sao hết.



Tôi nuốt nước bọt, hỏi: “Anh…… Vừa rồi nhìn thấy gì?”



Hắn cũng không trả lời, bước đi đến trước mặt tôi, một tay bóp lấy cổ tôi, tôi cũng không biết nói gì, một lời không hợp thì bóp cổ sao, sao anh có thể thích bóp cổ như vậy.



“Nói, Trân Nương ở đâu?” Tư Không Uy Viễn lạnh giọng nói, “Vì sao trên người cô, có hương vị máu giống cô ấy.”



“Anh, anh buông tôi ra trước đã!” Tôi dùng sức nắm lấy cánh tay hắn, nói một cách gian nan.



Tư Không Uy Viễn trầm mặc một hồi, buông tôi ra, tôi ho khan hai tiếng, nói: “Anh bị trấn áp hơn bốn trăm năm, Trân Nương cũng đã chết từ lâu rồi từ tại mấy trăm năm trước, tôi là hậu nhân của bà ấy.”



“Đã chết?” Tư Không Uy Viễn bỗng nhiên mờ mịt, “Sao cô ấy có thể chết sớm như vậy.” Ngay sau đó, hắn lại giận dữ, múa may rìu, điên cuồng mà chém cây cối bên cạnh, “Sao cô ấy có thể chết! Tôi còn chưa giết cô ấy, còn chưa biến cô ấy thành cương thi! Sao cô ấy có thể chết!”



Cơn thịnh nộ của hắn làm cho lũ chim trên núi choáng váng, kết bè kết đội lao vào màn đêm yên tĩnh.



Tôi bị cơn cuồng nộ của hắn dọa cho sợ hãi, trong lúc nhất thời có chút nói không ra lời.



Hắn phát tiết một trận, chém đứt một tảng lớn cây cối, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, xông tới trước mặt tôi, tức giận nói: “Cô là hậu nhân của cô ấy? Cô ấy tái giá sao?”



Khuôn mặt hắn có chút dữ tợn, sợ tới mức tôi vội vàng xua tay: “Không, không, bà ấy không tái giá. Bà ấy ở nơi trấn áp anh, làm bạn với anh suốt mười năm, sau đó trở về nhà, nhận con gái của anh cả làm con nuôi, kéo dài tinh hỏa của gia tộc.”



“Bên tôi mười năm……” Tư Không Uy Viễn lẩm bẩm thì thầm, “Mười năm? Mười năm nào có đủ? Chúng tôi đã nói muốn bên nhau lâu dài!”



Hắn lại nổi cơn bạo nộ lần nữa, duỗi tay túm lấy tôi: “Cô đã là hậu nhân của cô ấy, thì cô phải thay cô ấy ở bên cạnh tôi!”



Bỗng nhiên, roi điện màu đen quét qua đây, sắc mặt Tư Không Uy Viễn trở nên sa sầm, nhanh chóng lui về phía sau, một bóng dáng cao dài chợt xuất hiện trước mặt tôi.



Tôi vui mừng: “Chu Nguyên Hạo!”



Chu Nguyên Hạo nâng cánh tay lên, che trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn Tư Không Uy Viễn, nói: “Cô ấy là của tao, muốn cướp, thì bước qua xác tao trước đi.”



Tư Không Uy Viễn khinh miệt nói: “Thủ hạ bại tướng.”



Trong mắt Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên gằn lên tia sáng màu đỏ, quỷ khí trên người nhanh chóng tăng lên, anh ấy nói với tôi: “Lui ra phía sau một trăm mét.”



Tôi gật gật đầu, lùi ra một thân cây, căng thẳng quan sát.



Quỷ khí trên người Chu Nguyên Hạo tăng lên không phân cao thấp với Tư Không Uy Viễn, sắc mặt Tư Không Uy Viễn cũng trở nên nghiêm trọng.



“Lại một đứa tới sao?” Tư Không Uy Viễn nói, “Hóa ra, bọn mày đều là yêu ma giống tao.”



Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Tao không giống với loại sinh vật dơ bẩn như mày.”



Roi điện Hắc Long quét về phía Tư Không Uy Viễn, tôi đứng ở xa nhìn, trong lòng rất kinh ngạc, không ngờ rằng sức mạnh của Chu Nguyên Hạo lại có thể lớn mạnh như vậy, dường như đè Tư Không Uy Viễn mà đánh.



Tuy nói Tư Không Uy Viễn bị thương nặng, nhưng dù sao đường đường cũng là cương thi đỉnh cấp, Chu Nguyên Hạo cũng chỉ vừa mới đột phá lên quỷ nhiếp thanh…… Không đúng, hiện tại thực lực của Chu Nguyên Hạo tuyệt đối không chỉ là quỷ nhiếp thanh sơ cấp!



Tôi phát hiện, trạng thái của Chu Nguyên Hạo có chút không đúng, sắc hồng trong mắt hắn càng ngày càng đậm, quỷ khí trên người cũng càng ngày càng nặng, động tác càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng cuồng bạo.



Càng ngày càng khiến cho người khác sợ hãi.



Ở trong chiến đấu, Chu Nguyên Hạo phát hiện khe hở trong động tác của Tư Không Uy Viễn, một chiêu hung hăng đánh vào lưng hắn, tôi nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng xương cột sống đứt gãy.



Tư Không Uy Viễn lập tức mất đi năng lực hành động, ngã trên mặt đất, Chu Nguyên Hạo hai mắt đỏ bừng, trên người bắt đầu xuất hiện gân xanh đen, từng cái từng cái đan xen lượn vòng.