Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 275




“Lợi dụng Tư Không Uy Viễn, bọn họ liên tiếp thổi quét vài thôn làng trong biên cảnh, đốt giết đánh cướp toàn bộ thôn làng.” Trân Nương cắn răng nói, “Khi tôi đuổi theo hắn, những gì tôi thấy là cảnh Thiếu Trạch vung rìu giết hại dân thường bá tánh ở khắp mọi nơi. Cô có thể tưởng tượng lúc đó tôi đã đau đớn như thế nào không? “



“Tôi gọi tên của hắn, cầu xin hắn không được giết người, hắn lại hận tôi tận xương tủy, muốn giết tôi, tôi không muốn đả thương hắn, bị hắn đánh thành trọng thương. Sau khi chạy trốn, tôi trốn trong sơn động, dưỡng thương xong, hỏi thăm khắp nơi trên biên cảnh, phát hiện Thiếu Trạch đã hoàn toàn thay đổi, hắn không còn là tướng quân trung quân ái quốc mà tôi yêu, mà là một con cương thi không chuyện ác nào không làm.”



Tay Trân Nương siết chặt: “Tôi lại tìm được hắn lần nữa, tôi thề, lúc này đây tuyệt đối không thể nương tay, nhất định phải diệt trừ hắn, giải cứu ngàn vạn lê dân bá tánh.”



“Nhưng tôi phát hiện, tôi không làm được, nhìn đến gương mặt của hắn, tôi sẽ nhớ tới từng quá khứ của chúng tôi quá khứ. Tôi không ngờ rằng, tôi nhất thời nhân từ nương tay, để hắn chạy thoát, lúc sau hắn lại thăng cấp thành cương thi, thực lực tiến bộ vượt bậc.” Trân Nương thở dài nói, “Với thực lực ngay lúc đó của tôi, không đối phó được hắn, chỉ có thể trốn, vẫn luôn trốn.”



“Tôi ở hướng tây, chạy trốn tới thành phố Tây An, hắn cũng vẫn luôn đuổi giết tôi tới tận Tây An. Ở đó, tôi hao phí tuổi thọ mười năm, dẫn vương khí nhiều thế hệ đế vương của ngoại ô thành phố Tây An, hội tụ với gương bát quái trấn thi, trấn áp hắn ở Tây giao thành phố Tây An.”



Trân Nương thở dài thật sâu: “Mãi cho đến lúc này, tôi vẫn không cách nào xuống tay giết hắn được, hắn là kiếp số cả đời của tôi.”



“Sau đó, tôi canh giữ nơi trấn áp hắn suốt mười năm. Để lưu lại tinh hỏa cho gia tộc, tìm được truyền nhân, tôi không thể không rời đi, về đến nhà, nhận con gái thứ hai của anh làm con gái, dạy bảo cô ấy thuật pháp bắt quỷ phải thu phục bảo vệ đạo. Tôi nói với con bé, con bé có thể gả chồng sinh con, nhưng nhất định không thể động lòng với đàn ông, nếu không, chỉ biết mang đến cực khổ vô cùng vô tận.”



Tôi hết chỗ nói rồi: “Bà giải thích rõ ràng với hắn không phải được rồi sao?”



Trân Nương thở dài lắc đầu: “Tôi đã thử, hắn căn bản nghe không hiểu, hắn bị bí pháp của người Man tộc làm hại quá sâu.”



Tôi vỗ bộ ngực bảo đảm: “Lão tổ tông, chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi tới giúp bà giải thích.”



“Không cần.” Trân Nương lắc lắc đầu, nói, “Đều đã qua hơn bốn trăm năm, cho dù là tôi, hay là hắn, chúng tôi cũng chẳng qua là một đoạn mây khói vãng lai hơn bốn trăm năm trước, giải thích hay không giải thích, cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.”



Tôi vội vàng nói: “Lão tổ tông, bà cũng không thể không chịu trách nhiệm như vậy, ngài luôn vung tay đi được tiêu sái, nhưng nếu Tư Không Uy Viễn thăng cấp thành Hạn Bạt, sẽ trở thành mối nguy hại của Hoa Quốc, đến lúc đó không biết bao nhiêu người sẽ chết dưới tay hắn.”



Trân Nương bất đắc dĩ nói: “Không còn kịp rồi, lúc trước khi tôi trấn áp Thiếu Trạch, đã tách một sợi hồn phách trong ngọc trai, làm bạn với hắn. Hơn bốn trăm năm, hồn phách này càng ngày càng yếu. Hôm nay nếu không phải máu của cô kích hoạt tôi, tôi căn bản không có cách nào hiện hình. Nếu như tôi đã hiện hình, có một chuyện quan trọng, tôi cần phải nói cho cô.”



“Chuyện gì?” Tôi vội vàng hỏi.



Trân Nương bay tới bên tai tôi, thấp giọng nói: “Năm đó tôi vì trấn áp Thiếu Trạch, hao tổn hết sinh mạng và linh lực, bốn mươi tuổi tôi đã chết, trước khi chết không có bất kỳ cảm giác nào, là đột nhiên chết, bởi vậy có rất nhiều chuyện đều chưa dặn dò. Chuyện khác thì thôi, chỉ có một chuyện, vô cùng quan trọng, cô nhất định phải nhớ kỹ.”



Tôi vội vàng gật gật đầu: “Ngài nói đi.”



“Nhà của chúng ta có một giá cắm nến bằng đồng thau, nhìn có vẻ rất cổ xưa, trên giá cắm nến có một con vịt trời bằng đồng thau, nghe nói đó là thứ mà ngài Quỷ Cốc Tử tặng cho tổ tiên chúng ta thời đại chiến quốc, đáy của giá cắm nến có một cơ quan, sau khi mở cơ quan ra, bên trong cất giấu một thứ gì đó. Còn về rốt cuộc bên trong là cái gì, tôi cũng không biết.”



Tôi kỳ quái hỏi: “Lão tổ tông, một khi đã như vậy, vì sao ngài không mở ra nhìn xem?”



Trân Nương nói: “Mẹ tôi đã nói với tôi, cơ quan của giá cắm nến, không phải ai cũng có thể mở ra, nó vẫn luôn đang chờ đợi người có duyên. Cô chích máu trên ngón tay của mình nhỏ lên giá cắm nến, nếu giá cắm nến có phản ứng, vậy cô chính là người có duyên, nếu không có, thì cô hãy cất giữ giá nến đó cẩn thận, nhất định không thể bán trao tay. Đó là bảo vật lớn nhất của nhà họ Khương chúng ta.”



Tôi gật gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, giá cắm nến kia, rất có khả năng liên quan đến quỷ quan của Quỷ Cốc Tử.



Trân Nương dặn dò xong, sau đó thở hắt ra, nói: “Linh khí của tôi đã hao hết, có duyên gặp lại.”



Dứt lời, cơ thể của bà ấy chậm rãi lên giữa không trung, hóa thành vô số mảnh nhỏ ánh sáng màu vàng, tiêu tán ở giữa không trung.