Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 270




Sân ngoài nhà có một cây đào, lúc này hoa đào đang nở rộ, có gió thổi qua, cánh hoa màu hồng phấn rào rạt rơi xuống, xoay tròn trong giá, phấp phới như những cánh bướm.



Tôi vui sướng chạy ra ngoài, hứng cánh hoa bay xuống trong lòng bàn tay tôi.



“Trân Nương.” Tiếng gọi trầm thấp từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu lại, thấy một vị đàn ông thân hình cao lớn đi về phía tôi.



Người đàn ông kia, chính là vị tướng quân tôi gặp trong mộng không biết họ tên.



Hắn vẫn mặc áo giáp màu bạc, lông mày kiếm như sao, hông đeo trường kiếm, mái tóc dài lụa xanh được búi trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt cương nghị nở một nụ cười dịu dàng.



Nụ cười kia dường như làm cho cả sân đều trở nên sáng ngời.



Tôi nhìn hắn, nở nụ cười xán lạn. Hắn đi tới, nhẹ nhàng nắm hai vai tôi, ngẩng đầu nhìn cánh hoa đào bay phấp phới, nhẹ giọng bên tai tôi hỏi: “Thích không?”



Tôi gật gật đầu, nói: “Thích, đáng tiếc, sắp tháng tư rồi, hoa đào cũng sắp tàn.”



“Không sao.” Tướng quân vô danh nói với tôi, “Ngôi nhà này của tôi rất lớn, rất nhiều loại hoa cỏ, chờ đến khi hoa đào tàn, thì chúng ta chuyển ra vườn trồng hoa tường vi màu đỏ, đến khi tường vi tàn, chúng ta sẽ sân trồng lựu, lựu không còn nữa, còn có hoa sen, mẫu đơn, hoa quế, hoa cúc, hoa râm bụt, hoa mai, một năm bốn mùa, hoa nở quanh năm.”



Tôi trầm mặc một hồi, nắm lấy tay hắn, giọng nói trầm thấp: “Chừng nào thì chàng đi?”



Tướng quân vô danh trầm mặc một chút, nói: “Mười bảy tháng này.”



“Mười bảy.” Tôi thấp giọng nỉ non, “Còn có bảy ngày.”



Tướng quân vô danh nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, hiện giờ thiên hạ thái bình, ta lại không phải đi tiêu diệt giặc Oa, chỉ là đi phương bắc tuần tra, sẽ không có nguy hiểm. Nàng chờ ta ba tháng, chờ lúc hoa sen nở, ta đã trở lại.”



Hình ảnh vừa chuyển, tôi ngồi ở trong phòng, cầm một vài đồng ngũ thù tiền bói toán, tôi cho ngũ thù tiền vào trong bình lắc chúng chốc lát, đổ ra trên bàn, sắc mặt lập tức thay đổi.



Đại hung!



Tôi không cam lòng, lại cầm ngũ thù tiền lên, bói toán một lần nữa, vẫn là đại hung.



Bói toán liên tiếp ba lần, nhiều lần đại hung.



Hắn, lần này không về được.



Tôi ném ngũ thù tiền xuống, chạy khỏi phòng, đi vào thư phòng của hắn, một gã sai vặt đang thay áo giáp màu bạc cho hắn, hắn thấy ta, mỉm cười nói: “Trân Nương, nàng đến tiễn ta sao?”



Tôi nhào qua đó ôm lấy hắn, nói: “Cầu xin chàng, không được đi.”



Hắn lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, nói: “Đừng nói lời ngốc nghếch, quân lệnh khó trái, nếu ta không đi, thì phải bị quân pháp xử lý.”



“Ta, ta không nỡ rời xa chàng.” Tôi ôm chặt lấy hắn, không chịu buông tay, hắn cười càng dịu dàng hơn, cũng có vài phần bất đắc dĩ, “Trân Nương, nghe lời, mau buông ra, ta sắp muộn rồi.”



“Không bỏ!” Tôi cắn răng nói, hắn vỗ vỗ đầu tôi, nắm lấy tay của tôi, đẩy tôi ra, nói: “Nàng quên lời ta nói rồi sao? Ba tháng, chỉ cần ba tháng, ta đã trở lại rồi.”



Hắn lấy ra một sợi dây chuyền từ trong tay áo, sợi dây chuyền làm từ chuỗi ngọc, bên trên đính một viên ngọc trai màu đen.



Hắn đeo dây chuyền lên cổ tôi, nói với tôi: “Trân Nương, viên ngọc trai này, là Hoàng Thượng ban cho, ta biết nàng thích ngọc trai nhất.”



Hắn nhìn tôi, nói một cách yêu chiều ngọt ngào: “Nàng xem, hợp biết bao.”



Tôi nhìn hắn say đắm, nắm chặt viên ngọc trai trên cổ, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài cửa, đột nhiên hét lên với bóng dáng của hắn: “Tư Không Uy Viễn! Không được đi! Chàng đi rồi cuối cùng sẽ không về được!”



Bước chân của Tư Không Uy Viễn dừng lại, tôi tiếp tục hét lớn: “Tin ta, là thật, chàng đi rồi thật sự sẽ không về được!”



Tư Đồ Thiếu Trạch trầm mặc hồi lâu, quay đầu lại, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Mệnh lệnh của hoàng thượng không thể làm trái, cho dù ta thật sự không về được, ta cũng phải đi.”



Nói rồi, hắn lại đi hai bước, nói: “Đến lúc đó, nếu thật sự ta không trở về, nàng không cần chờ ta.”



Áo choàng màu đỏ tươi của hắn phát ra tiếng phần phật trong gió, tôi ngồi xổm xuống dưới, thất thanh khóc rống, giây phút đó, tôi biết tôi đã mất đi hắn.