Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 257




Người xưa nói về những ẩn sĩ cao nhân, vợ đều là hoa mai con hạc, vị thiếu niên này thật sự coi hoa mai trở thành vợ của mình, dinh thự to như vậy bên trong, trồng đầy hoa mai.



Hắn thích nhất, là cây hoa mai ngoài cửa phòng ngủ của mình, cây này cũng không biết là đồ của thời đại gì, từ khi hắn ghi chép tới nay liền có, hỏi đám người hầu lâu năm trong nhà cũng nói không rõ.



Mùa đông mỗi năm, cây hoa mai này đều nở sớm nhất, héo tàn cuối cùng nhất, cũng nở đẹp nhất, tràn đầy màu đỏ một cây, giống như lúm đồng tiền của giai nhân.



Bởi vì yêu mai, vị con cháu tông thất này trước nay chỉ thưởng mai, mà không ngắt mai, có một lần một vị người hầu mới tới ngắt một cành hoa, cắm ở bình hoa, dùng để trang trí nhà ở, hắn nổi cơn thịnh nộ, hung hăng đánh người hầu mấy chục roi, đuổi ra khỏi phủ.



Hắn chôn cành hoa mai kia dưới gốc cây, còn vì cây mai mà khóc.



Mùa xuân năm thứ hai là lúc, hắn đích thân làm cỏ bón phân cho cây mai, phát hiện hoa mai chôn dưới gốc cây không thấy, chỉ có một viên đá quý màu đỏ, toàn thân viên đá quý đó đỏ tươi, lộng lẫy đáng yêu, đẹp như hoa của cây mai này nở.



Hắn yêu thích viên đá quý này không muốn rời, vẫn luôn đặt bên người, thế nhưng dần dần lại bị bệnh tương tư, khi mỗi mùa đông hoa lại nở thì qua đời.



Cha mẹ hắn cho rằng là cây mai này thành tinh, hại chết con trai của mình, liền sai người diệt trừ cây mai, thiêu đốt.



Viên ruby kia cũng cho vào trong lửa, không biết vì sao, thế nhưng viên ruby đó bị thiêu không xấu, thậm chí càng thiêu càng sáng.



Vào lúc ban đêm, cha mẹ hắn mơ, mơ thấy con trai khóc thút thít trách cứ bọn họ vì sao muốn thiêu hủy cây mai của hắn, còn muốn chôn cùng viên ruby kia.



Sau khi bố mẹ hắn tỉnh lại, làm theo lời của hắn chôn ruby cùng, lại không đặt trên người con trai, mà đặt vào trong gian nhà mồ chuyên đặt đồ chôn cùng quý giá.



Có lẽ là do không thể như ý nguyện, trong lòng thiếu niên kia vẫn giữ một chấp niệm, trước sau không chịu luân hồi, vẫn luôn ở trong cơ thể, chờ đợi mấy trăm năm, chỉ vì muốn nhìn lại nó một lần nữa.



Tôi choàng mở mắt, giật bắn người, thiếu chút nữa té ngã.



“Khương Lăng.” Chu Nguyên Hạo vội vàng ôm lấy tôi, nôn nóng nói, “Đồ vật trong mộ đều không thể tùy tiện chạm vào, đây không phải là viên ruby bình thường, mà là yêu đan.”



Yêu đan?



Tôi nhớ tới trong sách bà nói, thế gian vạn vật đều có linh hồn, đều có khả năng tu luyện, người có con đường của người, yêu có con đường của yêu, đến cả hoa cỏ cây cối, cá trùng tẩu thú, cũng đều có khả năng ở cơ duyên trùng hợp, sinh ra linh trí.



Dựa theo cách nói của dân gian, chính là thành tinh.



Đồ vật thành tinh, mọi người gọi là yêu tinh, tất cả tinh hoa cả đời chúng nó, chính là yêu đan của chúng nó, mà yêu đan này lại có lợi cực lớn cho người tu đạo.



Tôi kích động nắm lấy tay Chu Nguyên Hạo, nói: “Nguyên Hạo, tôi có cách đối phó với xác sống kia rồi.”



Chúng tôi trở về trong nhà mồ chính, xác sống đó đang giãy giụa càng kịch liệt hơn trong quan tài, mà ánh sáng trên tấm tà phù cực lớn kia đã càng ngày càng ảm đạm, nhìn có vẻ là sắp mất đi tác dụng.



Tôi trực tiếp duỗi tay ra, dùng lực lôi kéo xé bùa chú xuống.



Ầm vang.



Nắp quan tài bật tung, một hình dáng mạnh mẽ nhảy ra từ trong quan tài, hai chân đạp lên hai bên thành quan tài, một đôi mắt đỏ tươi hung ác trừng mắt nhìn tôi.



Xác sống kia mặc trang phục màu đỏ của hoàng tộc thời nhà Minh, trên đầu đội mũ cánh chuồn Dực Thiện Quan, trên người tràn ngập quỷ khí mãnh liệt.



Nhưng, trước đó hắn đã bị trấn tà phù cực lớn của tôi gây thương tích, hiện tại thực lực bị hao tổn lớn, đồng thời đối mặt với tôi và Chu Nguyên Hạo, chưa chắc có thể thắng.



Nó cũng có linh trí, biết suy tính sự lợi hại, bởi vậy cũng không trực tiếp tấm công.



Tôi tiến lên một bước, vươn tay ra, mở bàn tay, lộ ra yêu đan hoa mai bên trong, xác sống giận dữ, gào thét rống giận về phía tôi, âm thanh chấn động đến mức cả nhà mồ đều đang run rẩy.



“Tôi biết nhiều năm như vậy, ngươi vẫn luôn đang đợi nó.” Tôi nói, “Thật ra, cô ấy cũng vẫn luôn đang đợi ngươi.”



Xác sống bình tĩnh lại, hơi nghiêng đầu, tỏ ra biểu cảm nghi ngờ.



Tôi nói một cách ôn hòa: “Tuy rằng ngươi vẫn luôn mang nó theo trên người, nhưng ngươi còn chưa từng gặp qua dáng vẻ thật sự của nó.”