Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 249




Tôi dùng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần nhìn cậu ta, nói: “Chuyện trẻ con vừa sinh ra đã mở mắt là chuyện khó tin, chó hoang đầu thai báo thù càng là lời nói vô căn cứ. Bản thân Chu Văn Mộc chính là người tu đạo, còn rõ ràng tu tới tứ phẩm, thế nhưng lại tin những chuyện này?”

Sắc mặt Chu Nguyên Chính u ám: “Chính là bởi vì tu đạo, mới càng tin vào tuần hoàn quả báo, nhân quả nghiệp.”

Tôi không bận tâm nhún vai: “Chuyện đó liên quan gì đến tôi. Huống chi, nếu nói đến nhân quả báo ứng, kiếp trước Chu Văn Mộc cán chết chó hoang, chính là tạo nghiệp, con chó hoang kia đầu thai mà đến, hẳn là càng phải yêu quý anh ấy gấp bội, trả lại món nợ năm đó. Chu Văn Mộc lại còn muốn giết anh ấy, chuyện này không phải tội càng thêm tội sao?”

“Đầu thai tới báo thù, sẽ không bởi vì cô đối tốt với anh ta, thì sẽ không hại cô.” Chu Nguyên Chính nói, “Cô cũng là người tu đạo, sao đến cả điều này cũng không biết? Khương Lăng, cho dù anh ta có thể sống lại hay không, cô và anh ta ở bên nhau đều sẽ không có kết quả tốt đẹp. Bất luận kẻ nào đến gần anh ta, đều sẽ không có kết cục tốt. Cô biết khi anh ta còn nhỏ, những vú nuôi, bảo mẫu nuôi dưỡng anh ta đã chết bao nhiêu người không? Tất cả đều là bệnh hiểm nghèo mà chết!”

Tôi vẫn như cũ không dao động: “Cho dù là sự thật, vậy người chết cũng là tôi, liên quan gì đến cậu?”

Chu Nguyên Chính bị tôi chặn họng, á khẩu không trả lời được, tôi thu dọn đồ đạc, lập tức đi qua người cậu ta, bỗng nhiên cậu ta nắm lấy cánh tay tôi, tôi lập tức dùng sức hất ra, nổi giận nói: “Nếu như cậu lại đụng vào tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Đôi mắt Chu Nguyên Chính nhìn tôi rất nghiêm túc hỏi: “Cô thích anh ta như vậy sao? Cho dù biết anh ta là kẻ Thiên Sát Cô Tinh, cô cũng muốn cùng anh ta ở bên nhau sao?”

“Tôi không ở bên cạnh anh ấy thì ở với ai? Cậu sao?” Tôi cười lạnh một tiếng, “Tôi tình nguyện bị anh ấy khắc chết, cũng sẽ không ở bên cạnh một tên biến thái như cậu.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, phía sau truyền đến giọng nói phẫn nộ của Chu Nguyên Chính: “Rất nhanh rồi cô sẽ biết, hôm nay cô không tin lời tôi, là ngu xuẩn cỡ nào.”

Căn bản tôi không để ý đến cậu ta, lập tức quay về phòng, Chu Nguyên Hạo đã hiện hình, đứng ở bên cửa sổ cổ kính, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi trầm mặc một chút, nói: “Vừa rồi anh lại theo dõi tôi? Sao vậy, muốn nhìn trộm tôi rửa mặt?”

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi, đôi mắt hơi thấp thỏm, cũng có một phần vui sướng: “Em…… Thật sự không để ý?”



“Để ý cái gì?”

“Thật ra…… Chu Nguyên Chính nói không sai, những người ở gần tôi, cũng không có kết cục tốt. Năm đó mẹ tôi sinh tôi thì sinh bệnh, không có sữa, trong nhà mời một vú nuôi cho tôi, không được mấy năm vú nuôi bị chảy máu não qua đời. Sau này lại thay một người bảo mẫu, nửa năm thì kiểm tra bị ung thư.

Mấy người sau này, không phải trong nhà xảy ra chuyện, thì là bị bệnh nghỉ việc.”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Chú trịnh cũng đến rất gần anh, sao lại không xảy ra chuyện gì? Thật sự mà nói, tôi cũng là người chẳng may Tôi không cha không mẹ, không có con cái, không có anh em, là sáu tuyệt người, từ xưa đều nói tôi không may mắn, hai chúng ta đều không may mắn, thì cố gắng trải qua những ngày tháng cùng nhau đi.”

Chu Nguyên Hạo lại không còn lời gì để nói.

Rất lâu, anh ấy đi tới ôm chặt lấy tôi, ôm vô cùng chặt, dường như muốn dụi tôi vào người anh.

“Cảm ơn em.” Anh ấy hấp giọng nói bên tai tôi.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, nói: “Đồ ngốc, đừng sợ, tôi sẽ không rời bỏ anh.”

Cơ thể anh ấy nhẹ nhàng run rẩy, sau đó ôm ngang người tôi, xoay người đi về phía giường. Tôi hoảng sợ: “Từ từ, đây là nơi tu hành của người ta, anh cũng không thể làm chuyện xấu xa ở đây được, nếu không thì Tam Thanh cũng sẽ không tha cho anh.”

“Ai nói tôi muốn làm chuyện đó? Tư tưởng của em sao có thể xấu xa như vậy.” Chu Nguyên Hạo lại có thể trả đũa, “Tôi chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi, chỉ ngủ, không làm khác.”

Quỷ mới tin anh không làm cái gì hết.